The Beginning
“Where have I come from, where did you pick me up?” the baby asked
its mother.
She answered, half crying, half laughing, and clasping the
baby to her breast-
“You were hidden in my heart as its desire, my darling.
You were in the dolls of my childhood’s games; and when with
clay I made the image of my god every morning, I made the unmade
you then.
You were enshrined with our household deity, in his worship
I worshipped you.
In all my hopes and my loves, in my life, in the life of my
mother you have lived.
In the lap of the deathless Spirit who rules our home you have
been nursed for ages.
When in girlhood my heart was opening its petals, you hovered
as a fragrance about it.
Your tender softness bloomed in my youthful limbs, like a glow
in the sky before the sunrise.
Heaven’s first darling, twain-born with the morning light, you
have floated down the stream of the world’s life, and at last you
have stranded on my heart.
As I gaze on your face, mystery overwhelms me; you who belong
to all have become mine.
For fear of losing you I hold you tight to my breast. What
magic has snared the world’s treasure in these slender arms of
mine?”
Lời dịch –
Buổi sơ khai
Bé hỏi mẹ:
“Mẹ ơi, con từ đâu đến vậy
Mẹ đã nhặt được con ở tận nơi nào ?”
Mẹ ôm chặt bé vào lòng, và trả lời
nửa cười nửa khóc:
“Con ơi con, con đã được giấu kín trong lòng mẹ
như chính những thèm khát ước mơ của nó.
Con ở trong con búp bê của những món đồ chơi tuổi nhỏ của mẹ.
Và mỗi buổi sáng khi mẹ lấy đất sét nặn ra
hình ảnh Chúa Đời của mẹ
thì mẹ đã nặn đi nặn lại con rồi
Con ở trên ban thờ nơi thờ vị thổ thần
Và khi thờ thần đó, đồng thời mẹ cũng thờ con
Con đã sống trong tất cả mọi niềm hy vọng, thương yêu trong đời mẹ
và trong cuộc đời của mẹ mẹ nữa kia
Con đã được nuôi dưỡng đời này qua đời khác
trong lòng của vị thần linh bất tử đã ngự trị ở nhà ta.
Khi đương thời con gái, trái tim mẹ nở xòe như một đóa hoa.
Con đã lượn quanh nó như một mùi hương phảng phất
Vẻ tươi mát nhẹ nhàng của con
Nở trên chân tay non trẻ của mẹ
như một ánh hồng
trên trời cao
trước buổi bình minh
Con là đứa con cưng của Thượng đế,
là anh em sinh đôi với ánh bình minh
Con đã theo dòng nước trôi xuống cuộc đời trần tục này
và cuối cùng con đã được đặt vào trong lòng mẹ
Khi mẹ ngây nhìn khuôn mặt của con
mẹ như bị ngập trong bao điều bí ẩn,
Và con, vốn là của chung của tất cả mọi người
đã trở thành của riêng của mẹ
Sợ mất con đi, mẹ đã siết chặt con trên ngực mẹ
Không hiểu sự diệu kỳ nào
Đã chiếm lĩnh cái kho vàng trên cõi thế
và đặt con vào đôi tay mảnh khảnh của mẹ đây ?”
(Thơ Tagore, Đào Xuân Quý dịch)