Nỗi Niềm riêng – Tư Phong

Có chút dại khờ dâng lên khóe mắt
Của kẻ đơn phương
Có chút nỗi buồn vương rơi leo lắt
Không ai ở cạnh, nên ngồi làm thơ.
Có chút ngây Ngô, làm rời giấc ngủ.
Có kẻ ngủ đủ, có người nằm mơ,
Có con mắt sâu, tìm đường trở lại,
Không ai thương hại, một kẻ thờ ơ.
Sống với giấc mơ, hay về lối cũ
Giấc mơ ấp ủ, góp sức cho đời,
Niềm riêng cất lại, thử hỏi buồn không??? 

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here