Cùng 3 ngày rồi từ ngày tôi gặp nàng ở hồ Tây. Đêm nào tôi cũng trằn trọc và nhớ nàng da diết, 30 phút tôi lại mở trang mạng xã hội của nàng xem nàng viết gì, tôi hồi hộp đi đọc từng bình luận của nàng, từng cái biểu cảm cảm xúc, lượt thích, lượt thả trái tim của nàng trên trang cá nhân. Tôi ngẫm nghĩ mãi nàng đang làm gì? Đang bận công việc, đang giảng dạy hay đang làm gì? Đêm tôi không ngủ nổi tôi thường ngủ rất muộn. Bình thì lâu nhất là hai ngày nàng đã viết gì đó, bây giờ đã đến ngày thứ 5 nàng chẳng viết gì cả. Tôi cũng chẳng dám gọi cho nàng. Lòng tôi nôn nao khó tả, tôi cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi. Có lẽ, sự vĩ đãi trong những phát minh như điện thoại, ứng dụng xã hội chính là giúp cho những người yêu nhau đỡ nhớ nhau. Tôi thì không may mắn, vì cho đến lúc này tôi nhận ra mình yêu đơn phương rồi, tôi cảm thấy tôi chẳng có cơ hội nào với nàng nữa, nụ hôn cũng chỉ còn trong giấc mơ.

Tôi buồn và vì vậy tôi uống nhiều tối, buổi tối tôi mua rất nhiều đồ ăn, có cả một ít mực khô đóng sẵn và một vài gói bánh kẹo, một lon bia..tôi về nhà và nhậu một mình. Hết một chai, tôi vẫn buồn, tôi chẳng hiểu nghĩ gì lại uống ngay hộp cafe tôi mua sẵn để dành cho ngày mai. Và Cafe làm tôi tỉnh ngủ, tôi tỉnh hoàn toàn, tôi mở máy tính ra và gõ một bức thư dài gửi cho nàng, trong đó tôi lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần câu nói tôi nhớ nàng, nhớ da diết….

2h đêm, một cuộc gọi, tôi thấy tên người gọi: Lưu Hương – tên nick mạng xã hội của nàng. Tôi ngạc nhiên, dừng gõ, nghe máy:

– Alo?

Nàng nói ngọt ngào:

  • – Phan ngủ chưa? Đang làm gì thế?

Câu hỏi của nàng khiến Tim tôi mềm ra, nó rộn lên liên tục. Giọng nói của nàng như giọng một con chim Oanh vậy (dù là tôi chưa được gặp chim Oanh bao giờ). Tôi yêu giọng nói đó đến mức tôi cứ nghe đi nghe lại bài giảng của nàng. Và khi nàng hỏi tôi: đang làm gì thế? Tôi thấy mình hồi hộp tôi thấy mình như nàng nhớ, như là nàng nhớ tôi giống như tôi nhớ nàng. Tôi bồi hồi trả lời:

– Tôi…tôi…tôi chưa ngủ

Tôi định xưng tôi như là đang giận dỗi nàng, như là tôi đang giận. Nhưng tôi làm sao mà giận nàng nổi, tôi nhớ quá. Tôi nói tiếp:

– Hương à, anh nhớ em nhiều lắm!

Nàng lại cười giòn tàn, tôi tưởng tượng ra khuôn mặt của nàng khi đó, tôi lại có cảm giác gì đó như là mình nói sai. Tôi hỏi nàng:

  • – Có chuyện gì thế Hương?

Nàng dịu giọng:

  • – Hương đang buồn thôi, hôm nay là một ngày buồn và H. muốn tâm sự với Phan. Phan ạ, Phan biết tình yêu là gì không Phan? Có phải là nỗi nhớ không Phan nhỉ? Hương hình như H chẳng biết tình yêu là gì nữa Phan ạ. Hôm nay cô học trò yêu quý của Hương cưới chồng rồi.

Tôi sững người! Trái tim tôi trầm xuống, tôi như là hiểu ra một điều gì đó. Tôi cảm thấy tôi không nằm trong miền nhớ của nàng, và nếu có thì cũng không phải là hiện tại. Tôi hỏi nàng: “Là cô học trò từ Pháp về hôm trước anh gặp phải không?”. Hương bảo: ” Đúng rồi Phan ạ”.

Tôi không nghĩ gì nhiều, tôi chỉ sợ nàng buồn và tôi dè dặt hỏi:

-Sao em lại buồn?

Nàng nói to hơn:

-Em cũng không biết, em thật sự cũng không biết nữa. Chỉ là em thấy buồn thôi. Cô học trò đó có ánh mắt ngây thơ như mùa hạ, cô bé ấy nhìn rất buồn mà có lúc lại rất vui, em rất thích quan sát cô bé. Và đôi khi em cảm thấy không được gặp cô bé thật buồn.

Tôi không nhìn thấy nàng nhưng qua lời nàng nói, tôi thấy nàng buồn lắm, buồn thảm thương. Và như thế, tôi thở dài, tôi hỏi nàng:

-Em muốn gặp anh không?

Nàng bảo: “vâng, vậy mình gặp nhau nhé”,

Tôi lái xe giữa đêm tới nhà nàng, tôi gõ cửa, nàng ra mở cửa, Mặt nàng đỏ như gấc, tôi hỏi nàng 2 đứa ngủ chưa, nàng bảo ngủ rồi.

Chúng tôi ngồi sát nhau trên ghế sofa, trên bàn tôi thấy môt chai rượu vang còn khoảng 1/3. Tôi cảm thấy mệt rũ rượi nhưng không muốn đi ngủ chắc là do cốc cafe đã uống. Đầu tôi hơi căng thẳng. Mặt nàng vẫn đỏ, nàng hỏi:

-Đêm chắc ngoài đường chẳng có ai, Phan nhỉ?

Tôi bảo nàng:” Ừ, đúng rồi, không ai cả”. Tôi thấy nàng cầm uống nốt ly rượu trên tay, nàng đã rót cho tôi một ly khác. Nàng nhìn xa xăm, rồi nàng bắt đầu mếu máo.

-Phan ạ, hình như em yêu cô học trò ấy rồi. Em thấy nhớ cô bé, nhớ những giờ 2 cô trò chuyện trò, nhớ lúc cô bé nắm tay em. Nhớ thật nhiều. Em thấy thương cô bé quá, tại sao em lại từ chối cô bé, từ chối những nụ hôn. – Nàng cứ nhìn tôi trân trân.

Tôi chẳng biết nói gì. Tôi buồn! Tôi buồn cho nàng, tôi buồn cho cả tôi. Tôi buồn thảm đến khủng khiếp. Tôi phải làm sao đây? Tôi nhớ nàng, còn nàng nhớ một cô bé bây giờ đã sang Pháp lấy chồng? Tôi nhìn nàng say, tôi nhìn những giọt nữa mắt của nàng. Tôi không biết phải làm gì cả, tôi cầm cả chai rượu vang lên và uống. Và cả 2 chúng tôi uống say cùng nằm trên SoFa nhà nàng mà ngủ mãi cho đến sáng chủ nhật hôm sau….

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here