TUYỂN TẬP NGUYỄN TƯ PHONG

CÓ MỘT TÌNH YÊU – NGUYỄN TƯ PHONG

 

Có một tình yêu
Chẳng hiểu làm sao, chỉ muốn cầm tay em
Thật nhẹ nhàng, hôn lên bờ môi ấy,
Xoa dịu đi những ngày cô đơn đấy,
Có lẽ em buồn nhiều, hoặc có thể thật làm sao.
Có những ngày anh chẳng nói tiếng nào,
Chỉ âm thầm, im lặng, làm công việc phải làm,
Anh vào ra, anh xếp sách dọn bàn,
Yêu công việc như là tình yêu mới..
Ôi cuộc đời nào có những lời thơ
Nhưng mà anh cố, viết ra một điều gì đó,
Để cho em, cho anh một ngày đọc được,
Ơ ngày xưa, ta đã từng yêu sao?
Có lạ gì đâu, em nhỉ?
Hai chúng mình kẻ ở Bắc người Nam,
Thương yêu nhau hay ghét bỏ khi nào?
Vài câu tâm tình giữa bầu trời đầy sao…
Dẫu cuộc đời có những chuyện tròn vuông,
Anh tự hỏi, chưa nắm được bàn tay,
Thì còn đau còn khổ?
Hay bây giờ anh chạy đến bên em?
Thời gian đã qua, cuộc đời em dài ngắn,
Nỗi đau nào rồi cũng phai qua thời gian,
Chỉ có lòng người êm đềm bao thương nhớ,
Nỗi nhớ này, lại đem đến người kia thôi…
Và có lẽ, em ơi, tình có lẽ
Chỉ là một thói quen thôi,
Quen cảm giác bồi hồi, vui vẻ,
Lúc đọc được tin nhắn của em….
Quen những lúc cười ngẩn ngơ nhung nhớ,
Trái tim bồi hồi trong khoảng ngực mênh mông.
Tình yêu là gì nhỉ?
Sẽ chẳng là gì đâu,
Vì đời sẽ không chỉ có mưa ngâu mãi mãi,
Cũng như mặt trời chẳng rọi sáng ngày đêm….
Chúng ta chỉ mong mình được sống thật bình yên,
Với nhau bên giá sách, ngọn đèn hoặc là trên tấm giường nệm ấm,
Kể cho nhau nghe những niềm vui của ngày,
Chỉ riêng em và anh thôi thì thào với nhau như thế,
Hôm nay anh đang buồn, hôm nay rất bận thôi….
Cứ thế, cứ thế thôi đời sẽ thật êm trôi…
Giờ thì anh đã hiểu, chúng mình chỉ muốn thật yên bình,
Trong một ngôi nhà với vài ba quyển truyện,
Một trang thơ mở sẵn, một lọ hoa thật xanh và không khí trong lành.
Ngồi nói với nhau những lời không mật ngọt nhưng hiểu nhau đến tận đáy tim mình!

(11/06/2024)

ĐỔI THAY – Nguyễn Tư Phong

Đổi thay
Em có thể nào mà nghĩ được thế đâu,
Bỗng nhiên một ngày em nhận ra em khác,
Anh cũng thế, chẳng còn là anh của hôm qua nữa rồi,
Nào nụ cười hiền, nào ánh mắt đáng yêu,
Dáng vẻ quan tâm, nhẹ nhàng dìu dàng tha thứ
Ôi hết cả rồi, bao nhiêu là điều em mơ ước,
Về người đàn ông em yêu thiết yêu tha,
Có lẽ gì đâu, anh ơi đời là thế,
Tình cạn thật nhanh, giống như anh dễ dàng yêu và ghét,
Ôi bây giờ mà thời gian quay lại,
Chắc là em tự nhủ với lòng mình,
Yêu một người, chẳng phải được gần bên,
Mà thật lòng mong cho ta hạnh phúc,
Những con người sống chẳng phải đơn côi,
Mà sao cứ sợ những tình duyên không bờ bến.
Anh yêu ơi, anh có đôi rồi,
Còn em thì đơn lẻ,
Anh yêu ơi, hai chúng mình chỉ cần một đứa đơn côi thôi,
Không cần cả hai đâu anh ạ.
Dẫu cuộc đời là những chuyện bể dâu…
Thì em – anh vẫn tự nhủ những điều không hiểu nữa,
Thôi..thế thôi..
Yêu…ghét cũng đủ rồi….
(5/6/2024)

TUỲ DUYÊN – Nguyễn Tư Phong

Cuối cùng thì em cũng
Hết yêu được anh rồi,
Cảm ơn vì nhà sư
Mà anh yêu anh quý,
Cảm ơn người nhiều lắm
Để cho em nhận ra,
Em chẳng là gì cả,
Từ lúc quen, rồi mến,
Rồi gửi thư cho anh.
Cảm ơn ngài thật nhiều,
Vì cho em nhận ra,
Rằng anh yêu cái đẹp,
Rằng anh có lòng thương,
Bao thân phận con người,
Còn em thì em chỉ,
Lá đứa bất thường thôi.
Cảm ơn ngài vì đã,
Cho em nhận ra là,
Mình yêu đúng người rồi,
Chỉ là sai phương cách,
Chỉ cần em lạnh lùng,
Không quen anh không biết,
Có lẽ là em sẽ,
Được anh yêu một lần.
Chứ bây giờ em biết,
Chưa bao giờ được yêu.
(5/5/2024)

CHUYỆN CỦA ANH – Nguyễn Tư Phong

Trên tường của anh, toàn chuyện đại sự,
Chuyện anh quan tâm, nhà sư áo vải
Chuyện của nhà văn, anh ghi anh nhớ
Anh viết về họ, về những nhà thơ.
Chuyện đời như mơ, ngang trái bất thường,
Anh vương anh vấn, anh lo anh buồn..
Anh lo trăm thứ, việc nhà việc nước,
Riêng em một góc, chỉ nghĩ về anh!
Đời em mỏng mang, sương khuya đêm sớm
Thức chẳng đủ yên, dở dang giấc ngủ,
Không giấu nổi anh, lòng mong thương nhớ,
Nhưng anh xem là, một trò cười thôi
(1/06/2024)

1000 NĂM – Nguyễn Tư Phong

Một nghìn năm nữa, anh sẽ là ai?
Em sẽ ở đâu?
Có bao giờ gặp lại nữa không anh?
Em biết làm sao bây giờ, để được nói yêu anh?
Tại sao lại chỉ có mình em trong nỗi nhớ,
Tại sao lại như thế hả anh?
Có phải kiếp trước mình là tình cha con?
Người ta bảo con gái kiếp trước là tình nhân của cha…
Vậy giữa em với anh kiếp trước đã là gì?
Kiếp trước em nợ anh, vì em là đứa trẻ nhỏ,
Được anh mang đến cuộc đời này,
Nên kiếp này mới chịu đoạ đày nhung nhớ,
Mới tương tư sầu khổ xuất một người một phía,
Anh biết không?
Khi anh không nói gì, dù em đã tìm anh bao lần như thế,
Thì nỗi đau mãi chỉ mình em gánh chịu thôi, em biết.
Nhưng tim đau rã rời vì nhớ anh nhiều như thế,
Có những lúc chỉ muốn rớt rụng rời trái tim cho đỡ yếu mềm,
Nhưng có ai sống mà không cần trái tim,
Em làm sao mà chết được đi như thế?
Em tự hỏi mình, tình yêu nghiêng một vế,
Em biết mà chẳng thể nào bền lâu
Nhưng anh ơi, tình yêu là ngàn ảo tưởng,
Là mắt môi, nụ cười, càng ngắm càng nhớ thương…
(1/6/2024)

BÀI THƠ VÔ DANH – Nguyễn Tư Phong

Bài thơ vô danh
Hôm nay trời rất nắng
Hôm nay trời đổ mưa
Cơn bão tố làm người ít qua lại
Nụ hôn vào một ngày tháng tám
Khiến em không còn là mình,
Và gặp anh chỉ sau ngày hôm ấy,
Mộng ước cuộc đời từ đó lại đổi thay
Em lang thang trên con đường đầy nắng,
Em đi tìm những chiếc lá vào buổi chiều đầy mây,
Em đã thành ai sau ngày gặp anh vậy?
Có phải là dại khờ lại trở thành người khôn,
Phải không anh nhỉ?
Em nhận ra mình từ lúc được gần anh,
Em nhận ra rằng yêu là chết ở trong lòng một ít,
Cái chết linh hồn có lẽ là đau hơn chết thân thể,
Lúc đó thì em mới biết được mê đắm thật dại khờ nếu chẳng thể gần nhau.
Nào những đạo đức, những lý tưởng, những thơ văn,
Người cùng anh bây giờ là một đấng anh tài,
Còn em chỉ là một đứa nhóc nhỏ con và hài hước
Vì quá khờ chẳng có lấy một bước công danh…
Em như đứa trẻ trôi sông chỉ chờ mong anh che chở,
Bước đi giữa đường đời u tối để tìm anh vào những ngày tháng 7,
Lang thang khắp phố phường thành đô vào những khi 12 giờ sáng,
Vậy mới biết thế nào là yêu.
Dù có bên cạnh người đàn ông chiều chuộng,
Hay một cô gái lẳng lơ, độc thân dẫu cho tài giỏi em cũng chẳng thể nào gần gũi được một giây.
Vậy tại sao em không thể nói, em yêu anh từ tận đấy tâm hồn.
Những khát khao đó, vì sao anh không hiểu thấu?
Những mộng mơ đó vì sao lại làm anh ghét bỏ?
Em cứ tự hỏi mình, mà đã nói được với anh đâu.
Em cào cấu tim mình, em say trong rượu ngọt,
Em khóc một mình với tất cả khao khát được yêu anh.

TRÁI TIM – Nguyễn Tư

Trái tim em lúc bấy giờ bằng đá
Tan vỡ mất rồi lúc anh nói lìa xa,
Trái tim em lúc bấy giờ lạnh lẽo,
Mới chạm nhẹ thịt da anh đã thấy ấm như thiên đường,
Trái tim em giờ tan loãng hư không,
Anh làm tan chảy rồi, sao lại bỏ đi xa?
Anh chỉ trêu đùa trái tim em thôi sao,
Chỉ trêu em vào một ngày tháng chín,
Chỉ đùa thôi: vì ta yêu là sai hay đúng?
Em thế nào lại gim chặt vào tim,
Để bây giờ nằm im trong nỗi nhớ,
Tương tư ngày dài, tháng nhớ năm thương.
Anh ở đâu rồi? Đang gần bên tri kỉ?
Bộ áo dài, chiếc váy đẹp, anh cùng người một chuyến đi xa,
Chỉ mỗi em là ngồi riêng một góc, nhớ nhung anh thương nhớ hết cả đời.
(28/5/2024)

NHỚ – Nguyễn Tư Phong

Nhớ
Anh đang làm gì?
Có phải là bận rộn lắm không?
Có phút giây nào anh nhớ đến em không?
Em thì có, lúc nào cũng nhớ anh.
Em tự hỏi có phải vì cô đơn quá?
Nên nhớ anh từng phút đến từng giờ?
Nhưng cho dù đông người hay không ai bên cạnh,
Vẫn kiếm tìm anh như kiếm một vì sao,
Cả ngày dài, thứ 7 hay chủ nhật, không nên một mình,
Vì sẽ rất nhớ anh, em biết!
Em đã ra ngoài, đi siêu thị, ngắm phố phường,
Nhìn hàng cây, mặt trời rọi nắng,
Những ngọn gió rì rào tiếng rít dẫu yên bình đến thế,
Một con đường dốc đứng, một ngồi nhà cheo leo,
Tất cả đều thanh bình đến thế,
Mới phù hợp làm sao, cho kẻ muốn một mình.
Không ai hỏi thăm, không người nói chuyện.
Nghe một bản nhạc, đọc một quyển sách thơ,
Em mới thấy! Đời dẫu vậy, mà vui!
Nhưng thực lòng em chỉ muốn hết mình vì công việc,
Rồi được vùi đầu vào ngực anh một ngày không làm gì hết,
Chỉ em và anh thôi, chỉ em và anh thôi.
Không cần nhạc, không cần thơ, không cần sách, không cần gì cả.
Chỉ có em và anh!
(19/5/204)

YÊU ANH – Tư Phong

Có lẽ anh không gọi đây là thơ
Em cũng thế,
Em không muốn làm thơ
Đã có lần em nói với anh trong giấc mơ.
“Em yêu anh, yêu anh nhiều lắm”
Yêu những lúc anh cười, hiền khô như thế
Yêu cả lúc anh giận hờn, cáu gắt ghét bỏ em.
Em đã yêu anh như thế, lúc anh lôi thôi áo quần
Hay mặc chiếc áo bảnh bao nhất em từng thấy,
Em yêu làn tóc dối, yêu khuôn mặt tức tối mắng chửi em…
Thật lạ lùng là em yêu như thế, tất cả những gì thuộc về anh…
Nhưng có một điều mà em luôn thắc mắc, mai em hết yêu rồi,
Liệu …anh có buồn không?
(17/05/2024)

CÂU HỎI VÀ TRẢ LỜI  – TƯ PHONG

Anh hỏi em:
– Có tin tình yêu không?
Em sẽ bảo:
– Chưa bao giờ tin cả.
Và anh hỏi:
– Vậy em yêu anh không?
– có, em yêu anh mất rồi.
Vậy điều gì khiến em không tin vậy?
Em không biết, chỉ biết, không thể tin anh.
Nồi cơm cháy rồi, bếp lửa hết ga,
Anh thấy đấy đời là muôn thứ nữa,
Đâu chỉ yêu nhung nhớ hết cả đời…
Anh thủ thỉ, lời mật ngọt yêu thương:
– Cơm gạo đủ rồi, anh với em ngâm thơ đọc sách
Em ậm ừ:
– thật ra là em sợ
– em sợ gì, sợ tình sớm tan sao?
đúng, em sợ tình tan, người không như cũ,
Em mắt kèm nhèm, hay quên chuyện đúng sai,
Và anh sẽ sớm, chán em như chán mọi cuộc tình,
Em vẫn tin tình yêu tồn tại,
Chỉ là em sợ không còn đẹp trước mặt của anh thôi.
(12/05/2024)

LY HÔN – TƯ PHONG

– Vì anh lớn rồi, nên không được sai nữa
Em trẻ mà, sai một chút không sao,
Em lấy chồng, không đúng, thì li hôn
Có sao đâu em, chuyện ấy đã xong rồi
Em trẻ ư? Ba mươi năm tuổi, là trẻ không anh?
Em không muốn làm anh bối rối
Nhưng chuyện xong rồi, em thấy mình lạc lối nơi anh.
Một ngày dài như là thế kỉ
Và ba thu gom lại chỉ một ngày
Nhớ anh đến cời than đốt lửa,
Trái tim lồng ngực chẳng chịu ngủ một giây.
Nhưng điều em thắc mắc chỉ một,
Anh yên bình hạnh phúc lắm phải không?

THƠ ANH

Hôm nay anh viết thơ, hôm nay anh kể chuyện
Cho ai nghe thế?
Hôm nay anh đăng ảnh nụ cười có phải hạnh phúc lắm không?
Vậy anh có biết? Em nhớ anh, anh có biết không anh?
Những nỗi niềm mong manh mòn mỏi,
Hơn 1 năm rồi, anh chói chặt tim em.
Em không thể yêu thêm người đàn ông nào nữa,
Trong trăng sao hằng hà, mong nhớ chỉ riêng anh.
Nếu anh biết, em vì ghen dỗi, mới nhậu hết ly rượu nồng chén nhỏ..
Mới say bên 1 người giấc mộng ái ân?
Nếu anh biết, hơn 1 năm rồi, em không thể yêu ai
Bất kì một người nào dù đàn ông hay phụ nữ,
Em không thể nào tìm hạnh phúc tuổi thanh Xuân…

MỘT CON NGƯỜI ĐÁNG GHÉT

Một con người đáng ghét
Hôm viết thư cho anh, em bảo
Dẫu thế nào anh vẫn người đáng yêu
Vì xung quanh bao người đưa kẻ đón
Không phải vì giàu nghèo hay quyền cao chức vị
Chỉ đơn giản, anh là người tài năng Đức độ hiếm có thôi,
Giàu không khó, sang hèn cũng chẳng phân cao thấp.
Nhưng anh như vậy, gia đình hiền hoà, trái tim lửa nóng
Thơ viết về những cuộc đời cháy bỏng
Chỉ riêng anh lung linh giữa cuộc đời,
Đẹp người, đẹp nết, đâu phải một cuộc chơi?
Gia đình, dòng dõi anh đâu chọn?
Giống như em nhếch nhác nhỏ bé đến đau lòng
Khi yêu anh là thế!
Em đã nói,
Chỉ cần là anh thôi,
Không cần tài, không cần cao sang quyền quý,
Chỉ cần anh thôi,
Ở bên em mỗi lúc em yếu lòng,
Chỉ cần anh, chia sẻ với em thôi,
Một ánh mắt, hay bàn tay lửa ấm,
sao thế nhỉ? Sao cứ nhớ mong anh?
Lời thơ cũ
Không phải thế, anh được yêu, anh có biết (*)
Em tự hỏi, Anh có biết em yêu anh không?

GẶP GỠ VÀ LI BIỆT

Trong gặp gỡ đã có mầm li biệt
Trong thương yêu ghét ghen nảy sinh rồi
Em đừng tin lời thi sĩ, đúng không?
Anh bảo vậy! Hay là em tự nghĩ ra thôi…
Cuộc gặp gỡ ban sơ, hình ảnh người đàn bà
Em tìm về như nhếch nhác trái tim Một ngày sực nhớ
Anh dịu dàng, đam mê, những màu sọc kẻ đẹp như mơ.
Người đàn bà đẹp, giọng nói ngây ngất
Và biết làm sao được, anh sẽ coi là duy nhất
Riêng em thôi, tình yêu với mộng ước của đời anh.
Hoa Hồng hay lửa cháy, hay tất cả dịu ngọt khoái lạc khoảng trời xanh.
Người đàn bà đẹp, đốt cháy lên lửa lòng rực rỡ,
Đi thật xa, về thật gần, anh vẫn gương mặt ấy….
Nồng nàn, cháy bỏng chỉ toàn thấy thương yêu.

NHƯ NGÀY MỚI QUEN

Như ngày mới quen
Tôi nhớ ngày đó,
Thoáng nhớ em nhiều,
Ngày ấy làm thơ
Vì quá nhớ em.
Chỉ vì thấy được,
Em đã nhớ ai,
Mà tôi ghen dỗi,
Nhớ em thật nhiều…
Ngày đó tôi không,
Nói thêm lời nào,
Rằng đã yêu như thế,
Rạo rực làm sao…
Và rồi giờ đây,
Xem lại những điều,
Vì sao ghen dỗi,
Mới thấy đau nhói,
Giờ em đi rồi…
Ngày ấy mới quen,
Bao nhiêu thương nhớ,
Chờ mong cho gặp,
Như một giấc mơ…
Rồi em đi mãi,
Trong chiều gió lặng,
Tôi nhận ra mình,
Còn bao nhiêu tình
Và nỗi nhớ em……

ĐI XA

Em bảo tôi đi đi
Tôi đã tìm ra lối
Em bảo tôi trở về
Tôi khăn gói quê hương
Em nghĩ gì em hỡi
Tôi đi và tôi về
Em không lời chối trăng
Lời nói gió thoảng băng
Lạnh lùng em không nói
Tôi ngồi buồn làm thơ
Mơ mộng đã hết rồi
Tôi lại tìm lối đi
Vậy là thôi tôi đã
Một mình đi thật xa..

CHUYỆN BUỒN

Hôm nay buồn quá
Chuyện cũ qua rồi, sao anh xa cách thế?
Qua nhà anh chợt nhớ giọng anh cười,
Hôm nay buồn quá
Như trời mưa không nắng, sao em kì, cứ một nỗi mong anh!
Qua ngày buồn, đợi mãi, ngày vui chắc sẽ đến?
Làm sao giờ, anh đã quên, có lẽ!
Người con gái vì anh mặc áo dài thướt tha,
Và cũng vì anh, viễn xứ lại quay về…
Nhưng phút giây trùng Phùng – anh –
gương mặt ấy,
Nghiêm túc, lạnh lùng xối xả mắng lại em
Và dường như, anh ạ,
Như gió mây, như cơn mưa chiều sớm hết
Tình đã cạn, gói gọn lại còn một vết thương anh.

NHỚ ANH

Và em lại nhớ anh,
Trong khoảng trời riêng tư buổi ấy
Anh bên người, say giấc mộng ái ân
Và em lại nhớ anh
Em biết,
Kẻ tự mình tư tương tự tư
Lấy lí do gì để hẹn hò gặp gỡ
Anh biết không
Em vẫn nghĩ, ngày xưa em vẫn nghĩ *
Em sẽ quên mau, sẽ sớm mau quên thôi
Nhưng không được
Tại sao?
Quả thật là em nhớ
Em ước gì được cùng anh chuyện trò
Cũng uống rượu, đọc thơ thôi chẳng hạn
“Anh yêu ạ”
Em muốn gọi như thế
Kề cận sớm hôm, cùng anh ngồi ghế đá công viên
Lái xe qua cửa cơ quan anh làm việc
Em ngập ngừng, muốn hẹn hò một buổi,
Em có thể làm mọi điều anh muốn, dẫn anh đi khắp chốn thành đô.
Em rất muốn, em thật lòng, rất muốn …
Được hôn anh trong giấc mộng Xuân thì

YÊU ĐIÊN

Những cuồng vọng đam mê lửa cháy
Có bao giờ tồn tại dưới sự ngây thơ?
Em muốn cùng anh qua vùng đất mơ
Trong giấc mơ anh gần gũi, anh cuống cuồng điên dại
Chỉ biết yêu không hề biết điều gì
Quên hết đi, cả cuộc đời, cả lí Trí
Vật vã cười không chống chọi trái tim,
Em yêu anh bằng Dũng khí ngất trời,
Để tan loãng hết màu thời gian chếnh choáng
Hai con người chỉ sống để yêu nhau

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here