Anh biết không? Hôm nay em hơi mệt,
Tự sếp sắp cửa phòng, rồi làm rơi bó hoa,
Em làm đổ cả lọ hoa rồi nước bắn khắp nhà.
Tự nhiên lại nhớ anh, vì có người từ chối hợp tác,
Chắc là người ta thấy em không được chuyên nghiệp lắm
Lại vô duyên không nghiêm túc việc làm.
Anh biết không, em thích hoa hồng bạch,
Loài hoa mà anh thích đấy, loài hoa màu tinh khiết trắng tinh.
Em đã mua và cắm liền hai lọ,
Hôm nay một lọ đổ xuống sàn, rồi bông hoa nát tan hết cả,
Rồi nước tung toé, làm ướt cả sàn trắng toanh.
Hôm nay anh vẫn đẹp như vậy, tươi xanh trong màu áo trắng,
Giọng nói ngọt ngào như bao lâu nay vẫn thế.
Em yên tâm phần nào, vì anh luôn được nhiều người yêu quí.
Cũng có lúc lo lắng vì dường như anh luôn phải cố cười và dĩ nhiên có lúc chẳng vui nhưng vẫn cho là mình hạnh phúc…
Em chẳng biết nữa, chỉ là cảm nhận như thế,
Vào những ngày cuộc sống có của nhiều những si mê.
Em cũng có cuộc sống bình thường,
Vẫn nhớ những thứ làm em vô cùng ảo tưởng,
Cũng lại tự mình chăm sóc những tổn thương.
Em cứ tự cho mình là người nhiều vết xước,
Nhưng hoá ra đời mà, là em tự mình làm đau trái tim em
Cuộc sống có những lúc như thế này, thế khác,
Em cũng tự nhủ mình chẳng đủ giỏi để làm điều lớn lao.
Nhưng xinh đẹp trong tà áo trắng hay tự cười mình trong gương phòng tập..
Vẫn làm em thấy mình tự hào vì có chút yêu đời nhiều hơn.
Anh yêu ơi, giờ này, anh có lẽ,
Đang trong giấc ngủ say hoặc là đang đọc một cuốn sách,
Hoặc có thể hẹn hò cùng người ấy ở cạnh bên.
Có rất nhiều điều em muốn nói,
Nhưng chỉ có một điều em nghĩ phải nói ngay,
Cuộc sống em vẫn đang bình thường lắm,
Có anh hay không nó vẫn diễn ra rất rất bình thường

Đuổi theo – Nguyễn Tư Phong

 

Em đang có phải không?
Đuổi theo dòng cảm xúc,
Em đang có phải không?
Chạy theo những nỗi lòng..
Em làm thơ được không?
Anh không thể biết được,
Em có thể làm được,
Nếu như tin mình đúng,
Nhưng tình là tưởng tượng,
Làm gì có thật đâu,
Như là thơ của người,
Anh đã đọc từ lâu,
Nào phải thơ anh viết,
Mà em mơ tha thiết,
Mà em nhớ em thương ,
Em yêu ai đấy mà,
Có phải là anh đâu?

Cho em – Nguyễn Tư phong

Anh vừa Viết cho em
Một bài thơ êm ấm
Rằng chúng mình yêu nhau
Qua trang thư sắc màu
Qua bài thơ năm chữ
Qua những ảnh rời nhau…
Rằng chúng mình yêu nhau,
Qua lời thơ anh đọc,
Qua giấc mơ anh nằm
Chúng mình yêu nhau rồi…

Có phải thế không anh?

Con chữ si mê – Nguyễn Tư Phong

Vậy là hết rồi, ngày hôm qua thương nhớ
Em đã chờ ngày này rất lâu,
Quên được anh trong dấu vết đầu gặp gỡ
Đọc chữ người cũng chẳng thấy thương yêu

Khác biệt – Nguyễn Tư Phong

Trong thế giới của anh, có tồn tại em đâu?
Vậy vì sao mà em mong em nhớ?
Trong thế giới của anh, sự em là khác biệt,
Vậy nói chi lời mong nhớ thiệt hơn?
Trong thế giới của anh, là những điều to lớn,
Còn thế giới của em, nhỏ bé mình em thôi.
Em cố viết ra điều gì đó, vào một chiều vàng úa,
Xác xơ gầy những cánh lá bơ vơ,
Cố viết ra một ngày đông lạnh giá,
Có một người yêu nhớ một người xa..
Điều đó đúng hay không? Vì anh là người lạ,
Người chưa từng mong nhớ, người trái tim sắt đá.
Có lẽ hạnh phúc là điều mà ai cũng muốn,
Muốn được yêu, muốn được bên người ấy,
Cuộn tròn trong ngực ấm những yêu thương,
Nhưng bây giờ, anh thấy đấy, em một mình vấn vương,
Ngoài anh ra thì đâu ai hiểu được,
Những cảm xúc mà cả đời ta phải cố gắng vượt qua.
Thực ra thì, anh biết đấy,
Cuộc đời là những vết đau tấy, ta cứ cố gắng chạm mãi vào
Để rồi đau thêm mãi mãi,
Em cố chạm vào anh, cố gắng gần thêm một chút,
Nhưng anh xa hoài rồi đốt lửa trái tim em….
Luật luân hồi, nhân quả đâu có chừa một ai?
Em gieo thương nhớ cho người, nên đã gặp anh,
Người đi gieo thương thương nhớ nhớ,
Trong đời người, ai chẳng muốn được bình an?
Nào muốn tim mình như lửa đốt,
Trước những si mê dại dột của trái tim…
Làm gì có ai mong như thế, anh nhỉ?
Chẳng ai mong mình yêu một người đã đi khỏi trần ai….

Đêm thành phố – Nguyễn Tư Phong

Ngày thành phố đầy sao,
Em và anh đi lạc, bước vào tâm hồn nhau đầy kiêu hãnh
Cả em và anh đều tin rằng, tình yêu đó là chặng cuối cuộc đời ta
Nhưng rồi cả hai đều đã phải nhận ra,
Tình chẳng đẹp khi nó là dang dở,
Tình cũng chẳng vui khi không có câu thề,
Tình chỉ là một mối tình cầm,
Cả trong lòng em và anh đều âm thầm như thế,
Để một ngày ta lạc mất trong nhau.
Ta tự hỏi liệu trái tim còn đau?
Hay chỉ là một vết sầu không còn nỗi nhớ…
Quên đi cả rồi, kỉ niệm gặp gỡ ngày đầu tiên.
Em đừng nói nữa,
Anh đừng giận hờn em,
Ta đừng cười vào nỗi nhớ của nhau,
Bởi cả hai đâu có lỗi gì đâu chứ?
Vì ngã vào tình yêu, ông trời chẳng bao giờ cho biết trước,
Bỗng một ngày trái tim ngập những trái cấm yêu thương.
Thời gian qua đi, còn lại hai trái tim lửa nóng,
Trao đến một người nào khác chẳng phải dành cho nhau….

Viết hộ – Nguyễn Tư Phong

Đã lâu rồi, em đã không còn viết
Lời yêu thương, mật ngọt dành cho anh,
Điều kì lạ, hay là thân thuộc thế,
Ta đã quên nhau rồi, câu chuyện thành cũ và xa xưa.
Em tự nhận ra lòng mình thay đổi,
Như câu chuyện của anh, có phần nào đã đổi thay,
Độc giả không còn em nữa,
Không còn là một người mến mộ anh nhiều như trước kia.
Em không yêu điều lớn mạnh, kiêu hãnh kia nữa,
Cũng chẳng tin bầu trờ những vì sao…
Bởi thiên đường với em không là ao ước nữa,
Em chỉ mong sao địa ngục chẳng đón chào…
Và thế giới có một người đã chết,
Đó là linh hồn em ngày ngây dại nhớ thương ai…
Cô ấy chết rồi, mà không ai đắp mộ,
Em thương nhiều và tự nhủ viết hộ vài câu thơ…

Yêu dễ – Nguyễn Tư Phong

Hôm qua em vừa gặp
Một người thông minh lắm
Là người nhiều giải thưởng
Với có những bằng khen
Người sinh ra từ làng,
Nhưng có nhiều ước mơ,
Không như là anh đâu,
Người dòng dõi từ lâu.
Tình yêu là nhung nhớ
Và cả những suy tư
Em yêu người ta rồi,
Giống như là yêu anh.
Vào những ngày nắng xanh,
Vẫn con tim hồi hộp,
Trong lòng mong thương nhớ,
Giống như là nhớ anh.
Cuộc đời dẫu bằng phẳng,
Hay dù là lo âu,
Anh bảo rằng ai cũng,
Có một niềm riêng thôi.
Giống như là hôm qua,
Em cũng gặp người ta,
Đi cùng chàng trai khác,
Lòng em thành tan tác.
Dẫu cho đời bão giông,
Hay bình yên chăng nữa
Bài toán của trái tim..
Chòng chành chẳng đứng yên.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here