Tôi đã dành được một chút thiện cảm từ nàng, và nàng đã cho tôi qua phòng nàng để thỉnh thoảng tỉ tê vài câu chuyện với nàng. Tôi muốn chạy nhảy, rồi quẩn quanh bên nàng, như một đứa trẻ con. Tôi muốn gần nàng. Cậu trai 23 tuổi trong tôi bồi hồi nghĩ về những điều có thể làm cho nàng – người phụ nữ đã ở cái tầm tuổi 40 lớn thế, đáng yêu thế, chín chắn thế. Tôi yêu nàng nhiều hơn tôi tưởng.
Từ lúc được nàng cho phép gần gũi, tôi hạnh phúc lắm, sáng sớm thức dậy, tôi ngồi vào bàn làm việc, tự nhủ sẽ có ngày tôi trưởng thành sẽ có ngày tôi làm bờ vai vững chắc cho nàng. Càng ngày tôi càng tin rằng giữa nàng và tôi có một sợi dây thần giao cách cảm, cái cảm giác mà bấy lâu nay tôi chưa từng có. Ôi, cái nỗi đau đớn hạnh phúc đó, khiến tôi muốn chìm đắm vào. Hôm qua tôi còn chỉ là cậu trai hoang hoải chưa tìm ra lấy một mục đích sống – vì từ ngày mẹ tôi theo người đàn ông kia để đi bước nữa, tôi thành đứa con trai vô vọng không có lấy một mục đích sống. Tôi trở nên cô độc hơn bao giờ hết, vậy mà từ lúc gặp nàng tôi bắt đầu muốn mình lớn lên muốn mình trưởng thành.
Người đàn bà đã cũ, 2 đứa con – 1 trai một gái, chắc là nàng bận rộn lắm với những điều đó. Chắc là nàng còn bao nhiêu việc để làm, nhưng mấy ngày dự hội thảo ở Paris tôi được gần nàng, tôi biết ơn biết bao vì nàng đã cho tôi được đi cùng nàng, được nắm tay nàng, được nghe nàng kể những câu chuyện. Cậu con trai của tôi hạnh phúc làm sao, tôi giữ mấy tấm hình với nàng trong máy, niềm vui khôn tả xiết. Tôi nghe bài hát niệm khúc cuối sao thấy lòng mình xốn xang. Tôi ước chi cậu sinh viên năm cuối như tôi lớn hơn, mạnh mẽ hơn, kiếm được nhiều tiền hơn, để đón nàng, che chở cho nàng…Tôi yêu nàng.
Hôm qua nàng vẫn ở lại Pháp, còn tôi lại tiếp tục khoá học ở Bỉ năm thứ 4, tôi tìm được một vài thứ để làm và phải hoàn thành. Tôi nhắn cho nàng, nhưng nàng không nói lại…Tôi liên lạc không được, tôi nhắn cho nàng: Tôi nhớ nàng. Nàng nhắn cho tôi một tin nhắn rất dài, nàng bảo rằng sẽ tốt cho tôi nếu tôi quên nàng đi. Và nàng không liên lạc nữa. Cậu con trai trong tôi bắt đầu hoảng hốt, vậy là nàng xa tôi rồi….Tôi còn mục tiêu gì để sống nữa đây! Tôi có ý định tự sát vài ngày sau đấy, chắc là nàng không biết được rằng tôi chỉ muốn để nàng được yên, nhưng tôi làm lại phiền nàng. Đời về cơ bản vẫn như vậy, khi người ta yêu thương ta không thể che chở, tôi đau đáu đến cùng cực.
Dẫu thế nào tôi mong đời hãy vui hơn, một ngày nào đó liệu cả tôi và nàng sẽ còn nhớ những kỉ niệm xưa cũ……