Tôi nhớ có lần nghe một bài kinh Phật bảo: Người thương có lúc thương ít thương nhiều, mà có khi lại ghét cung nên.
Tôi nghĩ về nàng, nghĩ về nhiều điều và lúc nghĩ về nàng, tôi chỉ có một suy nghĩ: Tôi ước tôi có thể ghét nàng, ghét nhiều hơn là thương, để lúc đó chỉ nghĩ tới nàng thôi tôi cũng không muốn nữa. Tôi ước như thế.
Cuối cùng thì tôi cũng tìm được lí do để ghét nàng, tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại cái này hôm nàng nóng giận, nàng đuổi tôi ra khỏi nhà và những lời nàng nói để xua đuổi tôi ra khỏi phòng nàng. Tôi nghĩ về gương mặt nàng lúc đó giống như là nghĩ về một bộ mặt không thể nào đáng ghét hơn khi nhìn thấy nàng.
Tôi lưu lại trong hình ảnh, có những hình ảnh nàng thật là xấu, nụ cười mà tôi yêu cũng xấu nữa. Tôi tự nhủ như thế, cứ lưu giữ những hình ảnh xấu về nàng và rồi tôi sẽ chán ghét nàng mà thôi. Có ai mà yêu cái xấu bao giờ đâu? Chẳng lẽ nào tôi lại ngược đời như thế. Và tối cứ nghĩ về việc tôi sẽ ghét nàng.
Mà cuối cùng thì tôi cũng ghét thật. Tôi ghét những điều mà nàng nghĩ tới, những suy nghĩ của nàng và tôi cũng bất đồng nữa, tôi không chịu nổi mà viết cho nàng:
-Sao em lạ thế, kẻ đó rõ ràng không đúng. Em lại nghĩ rằng anh ta đúng sao? Anh ta là một kẻ hư vinh, bịa đặt ra một câu chuyện chẳng rõ kết quả như thế nào chỉ để lấy những hư vinh trong cộng đồng ảo. Làm gì có chuyện bị lạc giữa Seoul, làm gì có một câu chuyện hoang đường như thế? Em cả tin thì cũng phải vừa vừa thôi chứ.
Nàng không nói gì, tôi được thể nói tiếp:
-Hơn nữa, em lại còn ủng hộ người ta, như thế thì thật là buồn cười. Anh không nghĩ rằng em lại ngây ngô như thế đấy. Anh chả hiểu tại sao mà anh lại yêu em nữa.
Và lại nghĩ tình yêu sau đó lại khiến tôi nghĩ về những thứ như yêu, ghét, như sự tồn tại và sự biết mất. Và tôi ghét, tôi ghét nàng điều đó lại đồng hành với tình yêu. Ngay lúc tôi tự hỏi tại sao lại yêu nàng thì tất cả những khát khao mãnh liệt ngày nào lại mạnh mẽ làm sao. Tôi cười mình đã cố để làm một điều tôi không thể! Và nếu tôi càng ghét nàng điều ấy chỉ khiến tôi càng yêu nàng mà thôi. Và ghét và yêu 2 điều ấy quả thật chẳng có chút nào có thể tách rời khỏi nhau được cả. Tôi sẽ mãi mãi là một người như thế thôi – vẫn yêu nàng một cách mù quáng.