Làm thế nào để quên được nhau.
Hạt mưa kia long lanh nỗi nhớ niềm từ biệt, hoàng
hôn bàng hoàng màu khói nhạt. Hôm nay
quê hương từ bỏ, anh đau đớn làm đứa
con hoang đầu xó chợ.
Dù một chút, đau thương, từ chối, tổ quốc
ta chạy dài trên địa ngục, xoè mở hai bàn
tay anh khóc đó – những ngón tay gầy
trơ xương chọn. Con đường đi buổi chiều
hấp hối, ôi buổi chiều sương mù.
Anh muốn nghe một bài hát buồn – lời
anh không thành điệu – muốn nghe một
bản hát buồn. Thí dụ. Trưa nắng giữa
ngã năm ngã sáu có chợ có ga, đường tàu
mải miết. Bóng tối lặng thinh em hát lên
làm sao mà chịu đựng, hoa lá chia sầu. Một
góc bàn anh hôn mầu gỗ trống.
Chẳng là anh ngông cuồng kiếm tìm tổ quốc
vậy em biết không. Mà tổ quốc ngàn đời nín thở
vì trời thì xanh mà khổ đau nói sao cho hết.
Chẳng là anh chót yêu em vậy em biết không?
Mà khi yêu nhau, trong những đêm sao hằng
hà, làm thế nào để quên được nhau.
Nguồn: Thanh Tâm Tuyền, Liên đêm mặt trời tìm thấy, Sáng Tạo xuất bản, Sài Gòn 1964