Tôi hoc đại học, tôi tò mò muốn nói với mẹ tôi về nàng và tôi thắc mắc liệu mẹ tôi có chấp nhận thứ tình yêu của tôi.

Tôi thương mẹ tôi, những ngày tháng giá rét mùa đông mẹ tôi hay chở tôi đi mua từng chiếc tất, từng đôi giày, từng vật dụng dùng cho mùa đông giá lạnh. Năm tôi học cấp 3, học trường chuyên khoa học tự nhiên – nơi ngôi trường chỉ học và biết học, mẹ dành dụm từng đồng chạy chợ, từng động một để mua cho tôi cuốn sách toán dày cộm cho tôi ôn thi Olimpic. Tôi nhớ những ngày đó, mẹ đã dành cho tôi bằng tất cả tình yêu thương từ sự tần tảo, vất vả ấy. Mẹ tôi đã 55 rồi, ôi, cái tuổi mà khiến tôi thấy mình cậu con trai 23 tuổi, tôi biết làm gì đây! Tôi cứ chờ tôi lớn hơn để chở che che mẹ. Nhưng bây giờ, khi tôi là cậu sinh viên đại học năm thứ 3. Tôi đang yêu một người phụ nữ, một người 40 tuổi, một người có 2 người con – con trai đang học cấp 3 – cũng lại những nỗi lo như mẹ tôi ngày đó. Ôi, tôi yêu một người phụ nữ khác mẹ tôi.

Phải làm sao tôi nói cho mẹ tôi hiểu, ước mơ của tôi bây giờ là trưởng thành là lớn lên là che chở cho người phụ nữ kia. Tôi yêu người phụ nữ ấy hơn cả tôi bây giờ nữa. Tôi muốn người phụ nữ ấy hạnh phúc biết bao. Tôi ước ao rằng sẽ làm cô ấy hạnh phúc, sẽ có thể trở che cho cô ấy. Tôi đã trở thành một câu trai yêu yêu và rất yêu, mong mong và rất mong được chở che cho người phụ nữ kia, một người cũng tài năng, một nhà văn, một người mơ mộng, một người có một gia đình với 2 câu con trai cần nuôi nấng.

Tôi phải nói sao với mẹ tôi đây! Rằng tôi yêu một người phụ nữ, và ngoài mẹ tôi ra tôi muốn chở che cho người phụ nữ ấy. Cậu con trai 23 này, cậu con trai còn chưa lớn chưa trưởng thành này, chỉ muốn dành trọn vẹn trái tim, linh hồn và tất cả sức lực, thời gian để lớn hơn để trở che cho người phụ ấy. Một người mong manh như chính tâm hồn của cô ấy. Cô gái đã bao nhiêu năm sống trong những cuốn sách, cô gái đã bao nhiêu năm đã 40 tuổi nhưng lại là một người mơ mộng đến mức khiến cậu con trai như tôi – 23 tuổi, muốn yêu thương muốn đùm bọc, muốn che chở. Ôi tôi thực sự phải nói sao với mẹ tôi đây?

Cậu con trai trong tôi tin rằng chỉ cần làm cho người phụ nữ kia hạnh phúc, tôi sẽ hạnh phúc. Tôi ước ao rằng tôi sẽ làm được tất cả, đạt được tất cả cho người phụ nữ kia, ôi, tôi ước rằng làm cho nàng hạnh phúc! Một cậu sinh viên an ninh, sắp tốt nghiệp và sắp trở thành cậu thiếu úy trẻ, tôi đã nhận quyết định sẽ về công tác ở vị trí điều tra tại công an tỉnh. Tôi nhìn vào gương, tôi cũng thấy mình đẹp trai cuốn hút đấy chứ! Và tôi đến nhà chị cầm bó hoa trong tay, tỏ tình và cầu hôn! Chắc là lúc ấy tôi sẽ hạnh phúc lắm!! Cậu con trai trong tôi bắt đầu thấy đỏ mặt và vô cùng hạnh phúc!

Nhưng còn mẹ? Tôi tự hỏi, những ngày tháng tôi cố gắng phấn đấu thi vào ngôi trường AN ninh nhân dân, những ngày tháng tôi tự nhủ cố gắng lên cố gắng lên tôi sẽ làm được để chở che cho mẹ…giờ này tôi lại yêu người phụ nữ kia…Tôi biết phải làm sao để nói với mẹ đây! Rằng là tôi chỉ muốn lớn lên nhưng giờ là lúc tôi muốn chăm sóc cho người phụ nữ kia. TÔi cũng giằn vặt, tôi cũng thấy có lỗi với mẹ! Nhưng tôi làm sao thoát ra khỏi những cảm xúc này đây! Tôi đã yêu nàng – người phụ nữ kia mất rồi!

Có lẽ người đời muôn đời trách mong, muôn đời ca ngợi tình yêu. Nhưng tôi ngay lúc này đây, tin rằng, tình yêu là một trạng thái khiến người ta muốn lớn lên, muốn phát triển. Muốn bao bọc và chở che cho ai đó. Ngoài những điều thương liêng như tình mẹ con , tình gia đình…………………………..Tôi sẽ yêu cả mẹ và yêu cả người phụ nữ của tôi! Vì vậy, tôi phải cố gắng gấp 5 gấp 10 lần! Có lẽ thế ! Phải không?

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here