Tôi vừa ta ca chiều tại công ty làm việc, họ nói với tôi rằng họ đã tuyển được một người bản xứ có bằng đại học mặc dù chuyên môn ngang tôi. Nhưng họ cần kí hợp đồng trong dự án sắp tới, nên họ đành phải thuyên chuyển tôi sang vị trí khác. Nếu tôi đồng ý, tôi có thể làm tại vị trí tiếp tân (chính xác thì là bảo vệ) tại văn phòng của dự án mới. Tôi không thể tin nổi vào tai mình, rằng tôi sẽ không được làm công việc chuyên môn mà bao nhiêu lâu tôi tin là tôi có khả năng nữa, tôi phải chuyển sang vị trí làm không yêu cầu kinh nghiệp, bằng cấp. Tuy nhiên, công việc ấy mức lương vẫn như vậy. Tôi xuống ga tàu và đi về trong sự thất vọng tràn trề, vậy là đúng như tôi sợ hãi. Cái gì đến cũng đã đến rồi! Tôi hiểu rằng, nếu như tôi chuyển sang vị trí kia, nghĩa là sự nghiệp của tôi, 10 năm nữa cũng không thể thăng tiến hơn được, có nghĩa là tôi sẽ thành một tên công nhân không hơn không kém, và dù tôi cố nỗ lực học hỏi bao nhiêu tôi sẽ không thể thành một kiến trúc sư như tôi từng mơ ước. Nhưng khoản tiền chữa bệnh cho mẹ ung thư tôi vẫn phải lo và tôi cần phải lo nhiều hơn nữa. Và tôi chắc chắn là nếu bây giờ tôi đi xin công việc tại chỗ khác tôi cũng chỉ có thể làm một nhân viên bảo vệ, một tay tiếp tân hay là một tên bốc vác ở chỗ nào đó cũng nên. Và vậy là tôi chấp nhận lời đề nghị chuyển việc đó.
Trên chuyến tàu về nhà, tôi nhớ lại có một lần nàng của tôi thủ thỉ với tôi rằng, anh sau này hãy thành một kiến trúc sư, có gắng lên nhé! Hãy học thật tốt nhé! Tôi nhớ quá! Tôi ước gì tôi lại được nói chuyện với nàng của tôi. Chắc là nàng sẽ làm tôi muốn quay lại việc học, quay lại tìm cho bằng được ví trí kiến trúc sư lẽ ra mà tôi phải có nếu không phải vì phải lo kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ tôi. Tự nhiên tôi lại thấy ông trời bất công với tôi quá, sao lại để tôi cô đơn như vậy, tại sao nỗi nhớ nàng cuồn cuộn trọng lòng tôi mà tôi chẳng thể nói với nàng. Tôi cứ như thế, chẳng biết lúc nào mà những giọt nước mắt rơi dài xuống. Mới 30 tuổi mà tôi thấy tâm tư như nhiều gấp 30 lần, 8 năm rồi xa nàng tôi vẫn không quên được tiếng nói đó, giọng cười đó, không quên được ngày tôi gặp nàng tại hội thảo ở Paris. Đã 8 năm trôi qua rồi, cậu con trai hồi còn non dại đó, tôi thèm được là tôi lúc đó, tôi thèm được là người tình của Nàng, như thèm được trở về với đời sống mà tôi ao ước. Một giây phút đó thôi chắc sẽ cứu vớt linh hồn của tôi cho tới tận ngày tận thế.
Nhưng không quay lại được nữa, 30 tuổi, tôi không có gì cả, tôi không có một tấm bằng để có thể để tên trong dự án, tôi không có tiền tiết kiệm vì đã gửi hết vào bệnh viện chữa bệnh cho mẹ tôi. Tôi cũng vẫn còn một khoản nợ nhỏ nữa, và tôi cần làm việc ít nhất 5 năm để trả nợ…đấy đời tôi như thế đấy, nó tuyệt vọng đến thế là cùng.
Bảy giờ chiều, tôi bước xuống ga tàu, mặt trời đỏ lòm như máu, bỗng tôi nhìn thấy một người phụ nữ đằng xa, đi cùng 2 thanh niên cao cao mặt non nớt, cô gái mặc một chiếc váy xinh như một bông hoa giữa rừng người vội vã, một tiếng người đàn ông mặc bộ vest lịch sự đeo kính gọi với theo, cô gái quay mặt cười giòn tan giữa trời chiều. Ngay lúc đó, tôi vội vàng quay mặt đi, trái tim của tôi bị nghẹn lại một cái như là vừa có cái gì thắt lại và máu của nó giường như bị vắt kiệt.
P/s: Sau này tôi có hỏi thăm một người bạn thân của nàng thì nói rằng, nàng nói không thích đi Bỉ và chưa lần nào đi cả.