Tôi gặp nàng vào ngày thu tháng tám

Khi hoa sữa Hà Nội, lau đi đời u ám,

Khi bao nhiêu màu vui xoá đi đời màu xám.

Khiến lòng tôi sáng cả một vùng thơ.

Tôi thức dậy, vào một ngày màu cam,

Khi nỗi nhớ tràn về trong tâm khảm,

Tôi ở xa, xa muôn trùng đất nước.

Mỗi bước chân đều nhuốm đời tâm tưởng,

Cứ thế mà không xoá nổi chữ ..thương.

Tôi hỏi nàng liệu có vấn vương?

Sau bao nhiêu thời gian chưa gặp được nhau như thế?

Tôi hỏi nàng liệu có say mê?

Một người khát khao nghĩa phu thê với nàng?

Tôi chỉ buồn một giấc mộng dở dang,

Nàng không biết tôi đã đau nhiều hơn thế!

Trái tim buồn, nên mang theo dòng lệ,

Khóc một mình nàng chẳng thể biết đâu,

Khóc một mình giống như giọt mưa ngâu,

Vừa đẹp vừa buồn và rồi cũng thật lâu,

Thì thôi nhé, trái tim này sẽ giấu,

Những thương đau, để riêng mình ta gánh,

Không muốn nàng phải chịu nỗi buồn xanh.

Tạm biết nhé những ngày hanh hao,

Bao nỗi nhớ khiến lòng mình lao xao,

Sẽ ghi lại một vài điều sau tất cả,

Mãnh mẽ lên cô gái vốn hay cười!

Trái tim dù đau nhưng vẫn giữ tên người,

Như một bài thơ về ánh xạ cuộc đời,

Như một người tìm vui trong niềm nhớ,

Sẽ không bao giờ xoá bỏ một giấc mơ.

Nước mắt, nụ cười, niềm vui, nước mắt…

Sẽ gói gọn một ngày, rồi cắt đứt từ đây.

Nhưng ta nhớ, ta vẫn nhớ đám mây,

Gieo vào ta muôn ngàn trùng nỗi nhớ.

Đây không là thơ, đời ta không muốn làm thơ,

Chỉ một dòng cảm xúc chảy ngược trong giấc mơ!

========================================

-Nguyễn Tư Phong-

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here