Hôm đó là một ngày thứ 4 trong tuần, và tôi dĩ nhiên là vẫn phải đến cơ quan làm công việc bảo vệ thường ngày. Cũng qua tuổi 30 rồi, sống ở nước Bỉ này cũng 11 năm cả 3 năm học và 8 năm đi làm từ việc thiết kế bản vẽ kỹ thuật ban đầu sang làm anh bảo vệ ở công ty này. Tôi thấy đời mình vô vị kinh khủng, ngoài việc là hàng ngày nỗi nhớ nàng cũng tôi rộn rạo mỗi sớm, và mỗi lần tôi nhìn ảnh của nàng tôi lại có một cảm xúc khác và vui với niềm vui hay buồn với nỗi buồn của nàng thì chẳng có gì cả. Thật may mắn, là nàng vẫn cho tôi được follow trên tweeter, mạng xã hội mà nàng hay đăng mấy món ăn nàng nấu, mấy con mèo và cả người tình của nàng lên đó. Thế là ngày nào tôi cũng ghé tường nàng để xem nàng có gì mới, nàng làm gì. Hôm đó là một ngày đặc biệt, ngày nàng sẽ chính thức về dinh với bác murphen – bác kĩ sư người Pháp.
Tôi thức dậy buổi sáng, thực ra thì tôi cũng biết trước nàng sẽ kết hôn vào một ngày nào đó rồi, tôi biết. Tôi chỉ là vẫn cứ nghĩ ngợi, không chịu dừng rằng, biết đâu nàng nhớ tôi và vì thế nàng sẽ không kết hôn, biết đâu được đấy….Nhưng chuyện gì đến cũng đến, nàng đăng bức hình chụp ảnh trong nhà thờ vào lúc 10h sáng, lúc đó tôi đã yên vị cả vị trí đứng ở quầy lệ tân với bộ quần áo bảo vệ rồi. Tôi không thể diễn ra nổi cảm giác của mình lúc đó, có cái gì đó như tiếc nối, đau lòng và đan xen một nụ cười, một sự nhẹ nhõm, vậy là chính xác là nàng không nhớ tôi, nàng không yêu tôi. Tôi vừa đau khổ vừa hạnh phúc vì nàng của tôi chắc chắn rồi sẽ có người bao bọc chở che. Nàng giỏi, tôi biết! Nàng là giáo sư khảo cổ ở Pháp, tuy ngành học ở Vn sẽ không có chỗ đứng, nhưng ở Pháp nàng có một vị trí ổn định và được sống với mức lương khá ổn. Nhưng nàng phải nuôi 2 con, 2 đứa con mới tầm tuổi vị thành niên, dù rằng chúng được chính phủ take care mọi chi phí học hành thì nàng vẫn phải lo. Và bác Murphen một bác già chưa vợ, chưa con, kĩ sư ở một cơ quan chính phủ không phải một lựa chọn tồi cho người đàn bà đã ly hôn ( Tôi đã từng lo nghĩ rằng nàng sẽ bị đám sinh viên nam của nàng hớp hồn vị đọ trẻ trung và tài năng – có mấy lần tôi thấy nàng khoe mấy cậu nam sinh du học người việt nam 18 đôi mươi ). Nhưng không, thật may, nàng đã chọn người đàn ông chín chắn đĩnh đạc cả tuổi nghề và là cư dân gốc pháp. Vậy là tôi phần nào yên tâm.
Hôm đó, tôi chào các vị khách đến công ty bằng nụ cười thật lạ, tôi thấy mình trưởng thành hẳn trong bộ quần áo bảo vệ đồng phục được công ty phát cho. Tôi tự nhiên thấy nhớ lại, ngày tôi chuẩn bị đi du học, hồi đó, tôi đã là một thiếu uý trẻ dự khuyết để vào vị trí công an tỉnh phát triển văn hoá đại phương ngay khi tốt nghiệp vì bố tôi là chiến sĩ đã hi sinh ở tuổi 43 để lại tôi và mẹ một cậu con trai mới xong THPT. Hồi 20 đó, tôi đã mặc bộ quần áo cậu chiến sĩ an ninh và lên đường du học. Tôi cười đau đớn – bây giờ tôi là một anh bảo vệ cho công ty tư bản hàng tháng chỉ đủ lo tiền ăn và tiền nhà, và một khoản nợ lớn trong ngân hàng. Ấy thế mà lại có một nỗi tương tư với một người phụ nữ 2 con ở nơi Paris hoa lệ. Tôi có 1 người bạn, đã tốt nghiệp đại học và học thạc sĩ MBA ở Mỹ, một đứa vay tiền chính phủ nước ngoài để hoàn thành bằng cấp và giờ thì đã trả hết nợ ngân hàng và có tiền mua nhà ở thung lung Silicon nơi trụ sở của công ty bạn làm. Cũng là nợ ngân hàng mà cái nợ của tôi thật khác, thật khác!
Tôi vẫn làm việc, tối muộn thì về nhà, nàng đã tổ chức xong đám cưới, tôi cũng gửi lời chúc mừng. Từ lúc đó, tôi không còn xem tweeter của nàng nữa, mỗi ngày về nhà tôi thường mở một vài video game, hoặc nghe một vài bản nhạc buồn tiếng Việt rồi đi ngủ. Tôi vẫn nhớ có một tác phẩm tôi từng đọc về nhân vật có tên là Thứ, với tiêu đề là Sóng mòn. Nhưng tôi chẳng có chút cảm hứng mở cuốn sách ra đọc lại nữa. Tôi đã nghĩ tôi cứ thể sống cuộc đời mình trôi đi như thế cho đến ngày quên đi nàng.