Tôi bỏ việc gần một tuần, vì tôi nghe nói rằng dượng tôi ở Việt Nam mới được chia tài sản cho một mảnh đất của người cha quá cố của ông ấy, và vì căn nhà cũ ông ở cùng vợ cũ đã được để lại cho 2 đứa con gái cùng bà vợ nên ông ta hoàn toàn sở hữu tài sản là gần 100m2 đất kia. Dù đó là đất quê nhưng hình như là nó cũng có giá trị, và theo tôi biết thì ông ta có ý định bán đi. Nghĩa là tôi sẽ không cần phải gửi tiền hàng tháng về cho mẹ tôi nữa, nghĩa là ông ta có thể có một số vốn để mở một cửa hàng tạp hóa chẳng hạn và với số lương hưu của mẹ tôi nữa thì cuộc sống của ông ta và mẹ tôi ở Việt Nam sẽ không cần tôi phải gửi nữa, dù mẹ tôi vẫn bệnh thì với việc hơn chục năm gửi tiền đều đặn thì tôi cảm thấy mình chẳng còn một nghĩa vụ gì nữa cả. Vì vậy tôi tạm thời nghĩ một ít ngày dù biết rằng tương lai mù mịt, dù trong túi tôi chỉ còn hơn 500$ chắc chỉ đủ ăn tiêu trong tuần đó. Nhưng tôi đi lên thành phố của Bỉ, tôi leo lên những tòa nhà cao nhất. Tôi lại nhớ nàng của tôi vô kể.
Tôi gặp một đứa em gái nhỏ ở thủ đô, nó đi học diện trao đổi, chỉ học 3 tháng ở Bỉ chuyên ngành về quản trị nhà hàng. Nó đi học buổi ngày, còn buổi tối thì thực tập tại một nhà hàng lớn ở giữa thành phố, sau 2 hôm lang bản thì tôi tìm đến cửa hàng của nó. Cô bé này nhỏ hơn tôi 10 tuổi, non nớt, không quá xinh nhưng ưa nhìn, hiểu biết, là một sinh viên trường chuyên tỉnh Đắk Lăk. Dù là tỉnh miền núi nhưng cái chất con nhà nòi, học sinh chuyên của cô bé vẫn rất thu hút. Tôi ăn tại cửa hàng của cô bé. Bữa đó chúng tôi nói chuyện rất nhiều, tôi hỏi nó:
“Sao rồi, bao giờ giới thiệu người yêu với anh đi cô bé. “
Nó cười nhí nhảnh : “em yêu nhiều rồi nhưng giờ muốn tập trung vào bản thân hơn”
Ừ nó tuổi 23 cái tuổi đẹp rạng rỡ thanh xuân. Tôi nhìn nó coi như một đứa em gái nhỏ, nói thật là lòng tôi nghĩ, nếu như tôi yêu được nó thì tốt biết mấy. Nếu như tôi mà có cảm xúc với nó như với nàng của tôi, chẳng là giờ này tôi không đau đáu như vậy, dù là nó có thích tôi hay không đi chăng nữa. Chỉ cần tôi yêu nó, chỉ cần tôi có thể có một mục tiêu để phấn đấu, chỉ cần tôi có một cơ hội.
Nó thấy tôi đăm chiêu, nó hỏi: ” Ông anh lạ nha, nhìn đăm chiêu dữ, thanh niên chưa vợ mà sao nhàu nhĩ thế”.
Tôi cười ha ha ha. Tôi chẳng biết nói với nó thế nào. Lúc sau nữa nó nhìn tôi vẻ nghi hoặc rồi lại bảo không sao đâu, nếu có lỡ không thích con gái thì nó giới thiệu con trai cho…Tôi vẫn cười. Nó chẳng hiểu tôi, sẽ chẳng bao giờ nó hiểu tôi. Tôi chợt sững người, có lẽ lí do tôi yêu nàng đó là vì tôi nghĩ rằng nàng hiểu tôi chăng? Không muốn để nó đoán già đoán non về chuyện tôi yêu con trai hay con gái, mà thực ra là tôi cũng không muốn nó trông chờ ở tôi một tình yêu. Tôi kể với nó về nàng, tôi nói với nó tôi vẫn nhớ nàng hằng đêm, và trái tim tôi mỗi sáng vẫn rạo rực ở đất Bỉ này dù ngày ngày tôi lao động miệt mài, dù tôi phải lo kiếm tiền chưa bệnh cho mẹ, dù đời sống làm tôi vật lộn lên xuống, tôi vẫn nhớ nàng da diết. Nó lắng nghe tôi, nó trầm xuống một chút, tôi không hiểu vì sao nó trầm xuống nữa, tôi không biết. Lúc trước, lúc nó hẹn sang Bỉ và sẽ gặp tôi vì bao lâu rồi chúng tôi không gặp nhau, dù nó có cơ hội để sang Mỹ nữa, nhưng nó chọn sang Bỉ. Nó trầm một lúc rồi bảo tôi: “Anh yêu dại khờ rồi, anh nghĩ đi, người đàn bà đó vì lí do gì yêu anh? Anh nên nhớ hãy sống đời mình thật tốt, hãy huy hoàng rực rỡ lên rồi sẽ thu hút được người khác. Kể cả là chị ta cũng sẽ bị anh thu hút nếu như thấy đời anh hấp dẫn.”
Ôi, ngay lúc nghe dứt câu nói, tôi cười gượng gạo, chắc là chẳng có nụ cười nào đớn đau như nụ cười này! Tôi rực rỡ ư? Năm tôi 23 tôi đã muốn rực rỡ để có thể chăm sóc cho nàng, năm tôi 23 một câu sinh viên kiến trúc ấp ủ bao mơ ước, năm tôi 23 tôi đã cố gắng dành vài giải thưởng trong việc học để sống rực rỡ, tôi đã mong rằng sẽ kiếm nhiều tiền hơn chẳng để làm gì mà là để chăm sóc cho nàng….nhưng trò đời nó đâu như thế, mười năm qua tôi làm gì? Tôi đã sống những ngày sáng lăn xả vào đời sống nhưng tôi lại không có lấy một đồng vốn trong người và bây giờ cô bé bảo tôi là hãy huy hoàng lên rực rỡ lên để thu hút người khác ư? Tôi phải làm như thế nào? Tôi chỉ nhớ nàng, và nàng đã thuộc về người khác, và tôi lại bắt đầu lại cái tuổi 23 đó, lại phấn đấu để chở che nàng ư? Sao còn được nữa.
Tôi phần trần bảo: ừ thì, có thể là cô ấy cũng nhớ, cũng có lúc đăng một vài bức ảnh buồn.
Nó cười to như là thấy tôi là một đứa trẻ ngay thơ ấy, rồi hỏi thế có trò chuyện không, tôi lắc đầu. Thì tôi nghĩ, tôi nhớ nhiều thế, lẽ nào nàng không cảm nhận thấy sao, không thấy được trái tim tôi cứ rạo rực lên mỗi khi nhớ đến nàng sao? Nó có vẻ trải đời hơn rồi rồi bảo: haha, người đàn bà nào chẳng muốn được yêu? Anh lại là một cậu trai trẻ, chắc là chị ta vui lắm khi làm cho một người si mê chị ta ở tận phương trời xa mà chẳng phải tốn một chút suy nghĩ. Anh quả là một gã khờ.
Tôi không nói lại nó nữa, tôi chỉ hơi buồn, và tôi buồn xuất sau đó. Tôi chỉ muốn nói với nàng, tôi cũng muốn dại khờ nàng lắm, tôi muốn gửi cho nàng những bó hoa, những món quà…Nhưng tôi đâu làm được? Tôi đã thực sự không làm gì cho nàng để mà gọi là dại khờ cả. Tôi đã định giải thích với nó rằng, tôi thấy đau trong tâm tưởng, chỉ là tôi thực sự nhớ nàng quá, nếu được nàng nói một câu thôi, nàng cũng nhớ thì tôi vui biết mấy. Dù rằng nếu nàng nhớ tôi thì tôi lại sợ nàng đau khổ như tôi. Nhưng tôi khát khao nỗi nhớ của nàng, cả người tôi cứ rộn rạo lên khi nghĩ tới chuyện rằng nàng sẽ nhớ tôi.
Gặp cô bé xong tôi lại quay lại công việc làm bảo vệ thường ngày, tôi về lại công ty kiến trúc và vẫn làm bảo vệ ở đó. Tôi có 3 ngày lang thang ở thành phố hoa lệ trong nỗi suy tư vô hạn. Cô bé lại một lần nữa nhắc lại với tôi sự thật rằng: Nàng không yêu tôi, không nhớ tôi!