Tôi đã bắt đầu quay trở lại việc học, tôi nghỉ hẳn công việc làm bảo vệ ở công ty và mua rất nhiều sách về đọc. Tôi bắt đầu hi vọng vào tương lai rằng có thể lại gặp nàng một lần nữa, chở che cho nàng lần nữa.

Hôm nay tôi đã gọi cho nàng qua mạng xã hội mà nàng dùng và hỏi nàng về vài câu chuyện. Nàng có một ngày đi giảng lecture về văn hoá phương Đông cả một ngày. Tôi nói với nàng:

– Ước gì có thể đến và nghe nàng giảng bài, tôi nhớ giọng nói của em.

Tôi vẫn nói nhớ nàng dù biết nàng đã có bác Murphase là chồng. Tôi không còn cảm giác có lỗi với mẹ tôi nữa, tôi cảm thấy mình thật lạ. Nhưng tôi chỉ biết khi tôi nói nhớ nàng, nàng không nói gì cả, không trách không nói gì. Điều đó làm tôi thấy mình được an ủi.

Tôi còn định than thở với nàng một chút, sao tôi nhớ nàng quá, sao nhớ ánh mắt, nhớ thế. Tôi ngắm đi ngắm lại bức ảnh của nàng, ngồi cười theo vài câu nàng nói thấy lòng mình rộn rạo lên. Tối đó, sau khi đọc xong một chương sách và thực tập vẽ vài hình kiến trúc nhỏ cho góc kín thuộc một phần tổng thể của kiến trúc tôi không chịu được mà viết cho nàng: ” Tôi nhớ em quá, muốn đến cạnh em ngay lúc này, ước gì nếu anh được bỏ tất cả mà về với em, chỉ một đêm nay thôi thì Tôi có chết cũng yên lòng”, tôi thấy mình thật ngại khi nói câu nói đó, rồi vội vàng tôi lại thu hồi lại tin nhắn. Sau đó, tôi cũng chẳng chịu được nữa tôi lại gửi thêm một tin ngắn gọn: “Tôi yêu em!”. Viết xong tôi úp điện thoại xuống, chạy vô phòng tắm rồi suy nghĩ miên man và cứ thế trái tim tôi ngập trong những mộng mơ. Đã ba mấy năm rồi tôi mới sống trong cảm giác này, ba mấy năm rồi, tôi lại mơ mộng như năm tôi hai mươi. Tôi cảm thấy đời sống của tôi chỉ cần được nhìn nàng chỉ cần được nghe nàng nói mỗi ngày đã là một hạnh. Tắm giặt xong xuôi, tôi trở lại nhà bếp định nấu món gì ăn thì nhận được tin nhắn của nàng: “Anh đang làm gì vậy?”, mặt tôi đỏ bừng lên, cả người tôi nóng ran. Khi nàng hỏi câu đó, có nghĩa, đối với tôi, à, nàng cũng nhớ tôi đây! Thế là tôi không ăn nữa, tôi cầm vội quả chuối bóc vỏ và ăn ngấu nghiến gọi ngay cho nàng.

Giọng nàng ngọt ngào, nhẹ nhàng, êm ái khiến trái tim tôi rung lên từng nhịp từng nhịp: ” Anh biết không hôm nay em giảng bài cho gần 100 sinh viên, em thấy có vẻ có mấy đứa không hiểu lắm, rồi có đứa hiểu, nhưng em cũng thích thú, và có lúc em còn đá chân vào cái tường chỗ bục giảng vì thấy thú vị vì phát hiện ra mấy thứ mới trong bài giảng nữa. Em thấy rất vui dù hơi mệt”. Tôi cứ cười, nàng nói bao nhiêu, tôi ngắt lời nàng: “Thế em có mệt không? Anh gọi có phiền em không?”. Lúc đó cũng giờ khuya rồi, nàng bảo tôi: “Hi, vậy thôi mình ngủ nhé”. Tôi có chút hụt hẫng, tôi muốn được nghe nàng nói nhiều hơn, tôi muốn nói với nàng rằng tôi nhớ nàng rằng tôi muốn được ở cạnh nàng, rằng tôi muốn nắm tay nàng, rằng tôi muốn, muốn rất nhiều thứ. Cuộc gọi hết, chúng tôi đi ngủ. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình lại vui lại vui như thế, lại muốn được gần một người đàn bà như thế. Từ xưa tới nay tôi đã bao giờ được gần đàn bà đâu, thằng đàn ông trong tôi cả tuổi thanh xuân luôn nghĩ phải lớn lên chở che cho mẹ, rồi đến 23 tôi gặp nàng, rồi những trớ trêu về căn bệnh ung thư của mẹ. Tôi đâu có cơ hội? Những rạo rực giờ lại thêm phần nhiều hơn. Tôi cứ thế chìm vào những giấc mơ.

Cả ngày tôi nghiên cứu sách vở và tôi tham gia một khoá học nhỏ ở trường cạnh nơi ở về thiết kế kiến trúc cao cấp, khoá học ấy chỉ cấp một cái chứng chỉ và không có thi. Nhưng với những kiến thức học được và cái chứng chỉ ấy cộng thêm lời hứa từ bác quản lý người Tây Ban Nha về việc thiếu người trong dự án kiến trúc kéo dài 3 năm đó. Tôi tin là tôi sẽ là kiến trúc sư, sẽ có thể ngồi với nàng, đối diện với nàng với cái chức danh đó. Tôi luôn mong là vậy, để tôi làm được, để tất cả với tôi không còn quay lại những ngày tối tăm mờ mịt chỉ lo chạy bệnh cho mẹ nữa. Tôi vô cùng hi vọng!

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here