Tôi không ngủ được, tôi lại nhớ nàng. Hôm nay tôi biết nàng có thêm một cuộc gặp với một vài người bạn và nàng còn phải hoàn thành mấy hạn nộp công việc nữa. Tôi chỉ muốn nói với nàng, đừng thức khuya, đừng làm việc muộn, đừng tự mình uống rượu rồi buồn nữa. Cứ nghĩ tới cảnh nàng ốm là tôi lo lắng. Nhiều lúc tôi chỉ muốn mình lớn mạnh hơn, kiếm thật nhiều tiền hơn để đưa nàng thoát khói những công việc, chỉ muốn đưa nàng đi thật xa với tôi.
Tôi đi tập một vài vòng gym để mong mình khoẻ manh, tôi cũng muốn có một ngày tôi sẽ có thể giúp nàng mang vác một vài thứ đồ dùng chẳng hạn. Ví dụ như tôi có thể xách va li cho nàng, sửa soạn giúp nàng đống đồ để nàng chuẩn bị đi công tác xa chẳng hạn. Tôi muốn tôi khoẻ manh cao lớn để giúp nàng làm mọi chuyện. Tôi quả thực chỉ ước thế.
Tính ra thì tôi là một câu trai hơi nhỏ con một chút, và thường hay bị đau bao tử, bao tử tôi chẳng tốt chút nào. Nên người đàn ông Tây Âu ngoại quốc có lẽ rõ ràng phù hợp với nàng và giúp đỡ nàng được nhiều hơn, chứ chẳng như tôi, một cậu trai người Việt nhỏ bé quá. Tôi thèm được to lớn để chở che cho nàng làm sao.
Cậu trai nhỏ bé như tôi đôi khi nghĩ, làm sao tôi hợp được với nàng, nàng cao hơn tôi nhiều, chắc đứng với nàng tôi chỉ đứng đến vai và nàng còn thông minh xinh đẹp nữa. Tôi thì không như thế, tôi không đẹp trai và không có tất cả như nàng. Nàng đáng yêu – với tôi là thế và chắc là nhiều người đàn ông cũng thấy thế. Khi nhìn vào mắt nàng tôi thấy như cả một bầu trời bí ẩn. Tôi thậm chí có thể chết dưới ánh mắt đó, nhìn vào tôi và nói với tôi, ừ thế anh chết đi, chắc là tôi chết thật!
3h sáng, tôi vẫn chưa ngủ được, tôi muốn gọi cho nàng thêm một cuộc gọi để nói chuyện với nàng nhiều hơn, nhưng tôi chợt nhớ ra nàng mới có cuộc gặp với một đội bạn của nàng, và chắc là nàng cũng uống một ít để giao lưu thêm nữa. Đôi khi tôi muốn nói với nàng, thôi chẳng cần gặp ai nữa. Xin hãy ở yên đó, hãy chờ tôi, ít hôm nữa thôi tôi sẽ gặp nàng và tôi sẽ làm cho nàng vui sướng. Nàng sẽ không cần mặc lên người bất kì thứ gì, nàng sẽ là của tôi. Nàng không cần mặc chiếc váy kia dù là váy làm nàng xinh đẹp, nàng cũng không cần tô lên môi lớp son đỏ dù lớp son đó làm nàng rạng rỡ. Nàng chỉ cần là nàng, một con người bằng xương bằng thịt, là nàng, một cơ thể với trái tim yêu tôi nồng nàn, nàng chỉ cần là nàng với sự ấm nồng sạch sẽ khi nàng mới bước ra từ phòng tắm riêng tư với một chiếc áo lụa mỏng. Tôi lúc ấy sẽ dâng hết tất cả tấm thân mình cho nàng, sẽ làm cho nàng sung sướng và êm ái như một cơn mơ, tôi sẽ làm cho nàng vui sướng bằng tất cả sự hồn nhiên của thằng đàn ông chưa bao giờ một lần bên bất cứ người phụ nữ nào bằng tình yêu. Chỉ nghĩ tới đó thôi tôi cảm thấy đời mình đáng sống làm sao.
5h sáng, cuối cùng tôi cũng muốn đi ngủ và chắc là tôi sẽ ngủ được thôi. Đời tôi chắc cần những ngày quy củ hơn, dường như việc học lại khiến tôi chẳng quy củ được. Từ ngày tôi dừng công việc làm bảo vệ thì tôi chỉ ngủ 2-3h vào buổi đêm và thỉnh thoảng nghỉ buổi sáng nữa, tôi cứ có những giấc ngủ chập chờ như thế dù là nhiều lúc tôi cũng chẳng tập trung vào việc học cho lắm. Hôm trước có môt cô bé trong một buổi chiều nhìn tôi đang tập chạy ở công viên, cô bé có vẻ thích tôi sau vài lần nhìn thấy đi chạy chung, cô bé mang tặng tôi một bức ảnh của cô bé. Tôi cảm thấy lòng mình cũng có chút suy tư, đôi lúc còn nghĩ hay mình có chút hấp dẫn nào không? Rồi lúc ấy thấy mình cũng có chút xứng với nàng, tôi lại thấy vui mừng. Nếu không được gần nàng, liệu nỗi nhớ này có hơn không? Tôi cứ tự hỏi như thế, tôi nhớ nàng làm sao! Nhớ thế!