Tôi gặp một người bạn ở phố đi bộ gần nhà, cô bạn có một cô con gái nhỏ đáng yêu và dễ thương. Bạn bảo với tôi, bạn và chồng bạn cũng là một kiến trúc sư đã từ lâu không còn chung chăn gối. Sợi dây liên kết duy nhất giữa 2 người là cô con gái nhỏ, đôi lúc rất tiểu thư vì được cả bố và mẹ cưng chiều. Vì cả bố và mẹ đều là những kiến trúc sư nổi tiếng nên cô bé có một cuộc sống dễ chịu cũng là điều dễ hiểu.
Chúng tôi đi dạo cùng nhau trên phố đi bộ, tôi một thịt xiên nướng mời cô con gái đáng yêu của bạn tôi.
Tôi kể với bạn tôi về nàng, rằng giờ tôi rất rối bời vì tôi và nàng đã không còn sợi dây liên lạc nào nữa, rằng với tôi thế giới chỉ có một màu thôi rằng tôi buồn vì không thể nào gặp được nàng, điều đó làm tôi chết dần chết mòn và tôi muốn tự hỏi, ai sẽ là người bên tôi đưa tôi ra khỏi khó khăn này.
Bạn tôi ngạc nhiên:
– Hai người đã lâu không liên lạc, vậy lí do gì Phan cho rằng Phan yêu cô ấy. Chưa nói chuyện rằng Phan thay đổi thì cô ấy cũng thay đổi chứ? Phan có bao giờ hiểu điều đó không? Những người không còn liên lạc, không còn gặp nhau nữa, mọi thứ đã đổi khác rồi, không phải chỉ hoàn cảnh mà con người cũng đổi khác.
Tôi dừng bước mấy giây rồi lại đi nhanh hơn, tôi quả quyết:
-Tớ không nghĩ thế, tình yêu là định mệnh. Mỗi con người sinh ra nhất định có một người, rất rất phù hợp với mình và chỉ có một tình yêu duy nhất trong đời thôi. Chỉ là vì chúng ta không kiên nhẫn đợi chờ, nên chúng ta đã chọn thứ mà chúng ta tự cho là tình yêu thôi. Tớ tin rằng tớ sẽ không thay đổi tình yêu dành cho nàng, vì dù nàng có đổi thay thì vẫn là nàng mã sẽ không là ai khác cả.
Bạn tôi nhún vai, môi khẽ khép bấu chặt:
-Nếu cậu tin như thế thì cứ cho là như thế đi. Nhưng theo tớ thì đó là cậu cố chấp. Khi cậu không chấp nhận sự thay đổi thì cậu sẽ còn đau khổ dài.
Tôi ngước mắt nhìn bầu trời rồi hỏi:
-Tại sao? Sao cậu bi quan về tính nhất quán của tình yêu vậy? đừng nói cậu đem câu chuyện của bản thân rằng bọn cậu từng rất yêu nhau và rồi lấy nhau thì hết yêu đấy nhé…
Bạn tôi cười lớn bảo:
-Ai bảo cậu rằng tôi từng yêu Khanh?
Tôi càng ngạc nhiên hơn:
-Không từng yêu? Tớ không tin.
Bạn tôi chẳng nói gì nữa, chỉ đi thật chậm và rồi một mình với những suy tư, cô bé con gái lon ton chạy theo mẹ. Tôi tinh nghịch đùa bạn:
-Vậy cậu đã từng yêu ai khác à?
Bạn tôi thoáng cười nói:
-Cậu ngốc thật đấy, Phan ạ.
Trong lời nói của bạn có chút hờn giỗi khiến tôi băn khoăn. Bạn như tinh tế nhận ra và bảo:
-Ý tớ là yêu đơn phương là ngốc, cậu cứ nhắc mãi về cô nàng kia trong khi hồi ấy, hồi còn học cấp ba cậu đã có bao cô em xinh xắn say mê rồi. Cậu đâu cần trồng cây si một người đàn bà không yêu mình như thế. Cậu có đọc bài thơ của thi sĩ Xuân Diệu chưa?:
Tôi lấy điện thoại tìm kiếm thì thấy bài thơ dài, lẩm nhẩm tự đọc, Bài thơ như nói lên nỗi lòng tôi.
”
…
Người ta khổ vì thương không phải cách,
Yêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người.
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi,
Người ta khổ vì xin không phải chỗ.
Đường êm quá, ai đi mà nhớ ngó!
Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương.
Vì thả lòng không kiềm chế dây cương,
Người ta khổ vì lui không được nữa.
Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa;
Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy;
Muôn ngàn đời tìm cớ dõi sương mây,
Dấn thân mãi để kiếm trời dưới đất.
Người ta khổ vì cố chen ngõ chật,
Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào.
Rồi bị thương, người ta giữ gươm dao,
Không muốn chữa, không muốn lành thú độc… ”
Bạn tôi thấy tôi thơ thẩn thì bảo:
-Thôi thơ thẩn đi, cậu càng thơ thẩn thế này như là anh thi sĩ thất tình ấy, cậu còn làm nổi việc gì nữa? Thôi đi được rồi đấy 🙂
Tôi bảo bạn tôi:
-Ừ…kiến trúc sư mà thi sĩ thì hỏng rồi ấy chứ, sao làm nổi điều gì.