Sau gần 3 tháng nghỉ công việc để tập trung ở nhà học và chuẩn bị cho bài thuyết trình để lấy chứng chỉ, tôi giảm hẳn 4kg liền và đầu óc chỉ còn lại chữ và chữ. Nếu như được lên trình bày luôn thì tốt, nhưng không, bài thi của trung tâm kiến trúc cách cho tôi tầm 2h đi tàu bị lùi lại nhiều ngày. Tôi có cảm giác không muốn làm gì, và tôi đã đi đến một quyết định sẽ qua Pháp thăm nàng, một chuyến bay để tôi thoát khỏi nỗi tương tư, dù chẳng cần biết cái buổi presentation lấy chứng chỉ kia có vấn đề gì không. Bởi vì, thực ra, tôi chẳng biết mình cần nó để làm gì, vì tôi đã học và học xuất 3 tháng, học ngày và học đêm ngoài những giờ phút nhớ nàng thì tôi chỉ học thôi mà, nên dĩ nhiên việc thuyết trình để cho thấy việc tôi đã học nghiêm túc như thế nào nó cũng chả quan trọng lắm. Vì không có chứng chỉ ấy thì tôi vẫn tham gia vào dự án của bác quản lý người Tây Ban Nha với vị trí thực tập kiến trúc sư cơ mà. Nên tôi quyết định bay ngay buổi chiều thứ 7.

Tôi đã tưởng tượng ra khuôn mặt của nàng vui như thế nào khi gặp tôi, tôi nhớ thế người đàn bà tôi yêu bao nhiêu năm không gặp được. Bao nhiêu năm, bao nhiêu tưởng tượng, bao nhiêu những nỗi nhớ, những đêm tôi khóc một mình. Nỗi tương tư của tôi dài như cả trăm năm vậy. Xuống sân bay, tôi chạy vội đến chỗ mua sim và gọi cho nàng vào số điện thoại mà tôi đã ghi lại số của nàng trong điện thoại. Tôi gọi vào lúc 8h tối và nàng nghe điện thật, nàng nói: “Hello, who are you?”, tôi cười rạng rỡ. Tôi nhận ra giọng nàng, giọng mà tôi đã nhung nhớ bao lâu. Tôi cười, tôi cười vui, tôi cười hahaha…Dường như nàng nhận ra ngay, rồi nàng cũng cười: “anh Phan?”.

Tôi hạnh phúc vô chừng.

Nàng nhận ra tôi, tôi thở phào, run run :” Em đang ở đâu ?”.

Nàng có một buổi giảng tại trường đại học trong 3 tiếng, tôi vội chạy tới trường nàng giảng, thật may vì trường đại học đó gần ngay sân bay. Tôi lại được nghe nàng giảng bài, tôi như một câu học trò lại được lên lớp. Lớp học ở Pháp quả thật rất tuyệt vời, đèn học sáng như sân khấu vậy, có tầm hơn trăm sinh viên trong phòng học, trong khán phòng thì ghế đều được trang bị một bàn học chỉ cần lật ra là có ngay cho viết bài và để sách vở, còn khi không học thì ghế chỉ là ghế và mình gấp lại thì chẳng thấy bàn đầu nữa cả. Đã lâu lắm rồi tôi không lên giảng đường, tôi ngồi ở hàng thứ 3 và nghe nàng giảng.

Nàng giảng bài học tiếng anh, hay vô kể. Cách nàng dẫn dắt câu chuyện khiến tôi yêu vô cùng, từng lời từng lời khiến tôi nghe như lời nàng đang nói chuyện với tôi qua điện thoại mọi khi. Tôi chẳng hiểu tại sao, nàng giảng về lịch sử mà lại đầy chất thơ. Giọng nàng thánh thót như tiếng hot một chú chim họa mi. Tôi tưởng tượng, chỉ cần được nghe giọng nói của nàng, tôi chẳng cần bất kì thứ gì nữa. Nàng mặc một chiếc áo dài truyền thống, mang một chiếc khăn màu tím, sự thướt tha xinh đẹp, dịu dàng đó khiến tôi ngất ngây vô kể. Tôi nhìn quanh lớp học, đám nam sinh đẹp trai thư sinh xung quanh mà thầm lo sợ. Dù vậy, tôi lại thấy may mắn vì mấy cô bé xung quanh mấy cậu bạn này có vẻ cũng điệu đã và có vẻ là sẽ có thể thành đôi với mấy câu trai kia. Nên tôi thầm cảm ơn mấy cô bé này biết mấy. Tôi chỉ lo cậu bạn nào trong lớp này lại làm nàng yêu thương mất, cũng may là mấy cô bé kia lại làm tôi bớt lo.

Giảng hết một nửa bài thì nàng cho lớp giải lao, và nàng đi xuống cho tôi. Tôi nóng ran người, tôi cứ ngồi đó bất động. Mái tóc dài uốn xoăn của nàng thướt tha óng ả màu nâu cafe nhẹ, tà áo dài bay bay khi nào đi từ bục giảng xuống, nàng điệu đà thắt lại cái khăn trên cổ. Nàng xuống tới chỗ tôi thì hỏi: “Anh có mệt không?”, Tôi cười hì hì rồi chẳng biết nói gì cả, tôi nhớ nàng quá mà. Tôi nắm lấy bài tay này kéo xuống ngồi ở chiếc ghế cạnh mình. Vai nàng khẽ chạm vào vai tôi, tôi ngồi sát lại nàng. Tôi và nàng ngồi giữa lớp học toàn các cô cậu là sinh viên của nàng. Thật may là tôi đã mặc một bộ veston khá lịch sự, nên dù rằng gương mặt trai sạn và trong già hẳn thì tôi vẫn có nét gì đó của một thanh niên chững chạc, hiếu học sưa nay vẫn thế. Ngồi cạnh nàng, trái tim tôi mềm nhũn, nó cứ rung lên những hồi khiến tôi chẳng biết nói gì với nàng cả. Nàng như là hiểu tôi, cứ để tôi đặt tay lên tay nàng như thế, không từ chối và ngồi sát tôi như thế cho tới lúc tôi cất tiếng nói:

“Anh nhớ em quá” rồi tôi thở hồi hộp, chữ nhớ tôi dường như tôi nói thấp giọng xuống, tôi không dám nói to vì sợ cậu bạn ngồi bàn trên cách tôi 2 dãy ghế sẽ nghe thấy. Nàng đăm đăm nhìn tôi, không nói gì cả. Tôi có cảm giác như nàng đang nhìn tôi thật kỹ, cảm giác như nàng đang nhớ tôi vậy. Tôi thì không nhìn nàng, tôi đã ngắm nàng rất kỹ ở trên bục giảng, cái cách nàng trả lời thắc mắc của sinh viên, cách nàng đi đi lại lại trong phòng học tôi đã thuộc lòng. Mấy phút trôi qua, tôi không thể kiềm chế được nữa, tôi kéo nàng ra khỏi lớp học.

Chúng tôi ra ban công ngồi, tôi ngắm nhìn nàng thật kỹ. Gương mặt đó, đôi bàn tay đó, ánh mắt đó, đã mười mấy năm rồi tôi nhớ nhung hàng đêm. Tôi thầm cảm ơn ông trời làm sao, khi bác Murphen người Pháp đã rời bỏ nàng, để lại đây cho tôi một người phụ nữ tự do hoàn toàn. Người phụ nữ của riêng tôi.

Trong đôi mắt của nàng, tôi không cần biết nàng nhớ người đàn ông nào. Tôi không cần biết nàng đã khóc vì ai. Và cho dù bác Murphen người kia có làm nàng khóc hay là làm nàng buồn vui tôi không cần biết. Chỉ trong lúc này đây, nàng là của tôi. Chỉ trong lúc này đây, tôi có được nàng hoàn toàn tự do.

Ngồi ở bên công thì có một vài người qua lại, tôi kéo nàng qua chỗ công viên gần đó, thật may vì trường có công viên ngay phía sau. Hàng ghế đá trống trơn, xung quanh chẳng có ai cả, chỉ có một rừng cây lá vàng. Tôi đặt tay nàng lên eo, rồi hôn môi nàng đắm đuối. Mái tóc nàng buông dài xuống, thơm một mùi hương thoảng nhẹ, êm ái khiến tôi ngất ngây. Tôi đưa lưỡi vào bên trong miệng nàng rồi cứ thế chúng tôi hôn nhau thật dài. Vẫn như vậy, tôi không thể dừng được nữa, tôi nắm tay nàng, đôi bàn tay mềm mại ấm áp đến nỗi khiến tôi chỉ muốn đưa lên miệng hôn cùng một lúc. Ngực nàng áp sát khiến trái tim tôi nóng lên như muốn vỡ ra. Toàn người tôi nóng ran, tôi quờ tay ra phía sau lưng nàng. Niềm hạnh phúc chan chứa, ngay lúc đó giọt nước mắt tôi rơi xuống. Bao nhiêu nỗi niềm tương tư, cuối cũng cũng đã tới ngày tôi được gần nàng như vậy. Từng giọt nước mắt rơi xuống, một giọt nước mắt như mỗi khoảng thời gian 1 năm, 2 năm, 3 năm…cứ thế mà rơi xuống. Tôi tưởng tượng về những đêm tôi một mình âm ư trong không gian tối tăm và nhớ nàng, tôi tưởng tượng về những ngày tôi nhìn thấy bóng dáng nàng trong những người xa lạ trên ga tàu, ở sân bay…

Tôi siết chặt eo nàng và suýt chút nữa thì hôn lên cả vùng ngực của nàng, suýt chút nữa thì tay tôi đã đặt tay lên ngực nàng. Nhưng nàng giữ lấy tay tôi, rồi nhỏ nhẹ: Mình hẹn sau nhé anh!

Cả người tôi như rạo rực lên, đúng rồi tôi đã chờ cả mười mấy năm, không lẽ chỉ mấy tiếng nàng giảng bài tôi cũng không chờ được sao? Nàng còn đang mặc bộ quần áo đứng lớp, tôi cần giữ cho nàng sự tôn nghiêm của cô giáo, tôi cần giữ cho nàng gương mặt còn phấn hồng kia, tôi không thể ngấu nghiến nàng trong miệng tôi, dù cho rằng, ngay lúc ấy, chỉ cần được cùng nàng tôi có chết cũng cam tâm. Nhưng nàng là một cô giáo, tôi cần giữ cho nàng sự tôn nghiêm lúc đó, tôi cần một cuộc hẹn nghiêm túc, và có lẽ cùng cần những cuộc nói chuyện thầm kín riêng tư hơn, chứ không phải ở nơi công viên này. Và dù sao, tất cả những gì xảy ra đối với tôi đã vô cùng vô cùng hạnh phúc rồi. Với tôi, nơi công viên này như đã là một thiên đương vậy. Tôi cười mãn nguyện, ngồi ở ghế đá công viên chờ nàng sau đó quay lại trường học. Cô giáo của tôi, nữ thần của tôi!

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here