Trời nắng đẹp, Minh rủ tôi cafe ở hồ Tây vào buổi chiều thứ 7 lộng gió vì Minh biết tôi chuẩn bị đi sang Hà Lan làm kiến trúc cho hợp đồng công việc 2 năm.

– Cậu đi chưa? chưa đi thì 4h chiều lên hồ Tây uống trà chia tay nhé.

Tôi ậm ừ:

– Ơ, sao cậu biết? Tớ vẫn chưa quyết định đi mà.

– Là sao cơ? Tớ thấy giờ cậu đi hợp lí mà, còn gì vướng bận ở Việt Nam đâu.

-Ừ, tớ không biết, tớ vẫn còn trông đợi…vài thứ.

Tôi đinh nói tiếp nhưng đằng nào cũng lên hồ Tây, và tôi cũng muốn lên đó – nơi gần nhà nàng nhất:

-…thế 4h gặp nhau nhé, có gì tớ sẽ kể với cậu chi tiết.

– ừ, tớ sẽ lên sau tý, qua nhà cô giáo con tớ lấy ảnh kỉ yếu của con rồi lên.

Nhanh thế, con gái Minh dã 5 tuổi rồi, tôi thoáng nghĩ, cô ấy chẳng thể đi xa vì con cô ấy, cô ấy đã ở gần con và luôn muốn ở gần con nên cô ấy chẳng đi đâu cả.

Quán trà trước hồ Tây lộng gió, các ấm trà được pha rất ngon theo kiểu cổ điển nên tôi gọi một ấm rồi ngồi trên tầng 2, phía góc giáp tường nhìn ra hồ gió lộng. Hôm nay là đầu tuần nên quán không đông vì mới chỉ hơn 3h chiều. Tôi mở máy tính ra hoàn thiện nốt giấy tờ cho bản thiết kế mới đã bàn giao cho khác hàng hôm qua. Công việc quấn tôi đi, tôi không biết Minh đến và ngồi cạnh tôi lúc nào, xem đồng hồ thì đã gần 5h.

-Thấy cậu chăm chú làm việc nên tớ không muốn gọi – Minh cười bảo.

-Ừ, tớ hoàn thiện nốt mấy thứ dở dang.

-Chăm chú làm việc vậy bảo sao giờ vẫn ế, ai mà chịu nổi một cậu người yêu chỉ chú tâm vào bút vẽ và bàn phím cứ – Minh trêu tôi.

-hihi, độc thân vui mà, cậu không tận hưởng độc thân đi, đến ngày lấy chồng sẽ không có thời gian mà ngồi cafe với tớ như này đâu.

Minh thoáng nét tinh nghịch:

-Tớ à, chắc tớ thôi, không lấy chồng, không yêu đương gì nữa đâu, cứ nghĩ tới chuyện nhà chồng cũ mà tớ lại sợ.

-Cậu sợ gì? Không phải ai cũngnhuw nhà chông cậu đâu. Có những nahf họ quý con người mà, cậu sinh con cho người ta, cậu xinh đẹp, tài giỏi, nhất định gia đình nàh chồng sẽ tôn trọng ,yêu quý.

-Tớ có nói gì đâu, hi, chỉ là với tớ chuyện ấy ám ảnh quá, cứ nghĩ về điều chông tớ từng nói rằng sống với tớ không có ngày nào hạnh phúc nó làm tớ thấy buồn quá.

-Ơ hay, hạnh phúc của người khác đâu phải do cậu, họ hạnh phúc hay không là do họ mà – Tôi nói

– Phan nghĩ thế thôi, có lẽ do tớ một phần không biết chiều chuông không khéo léo nên mới thế.

-Trời ạ, cậu lại làm mất giá trị bản thân mình rồi, khéo léo hay không không quan trongh, một khi chồng cậu yêu câu với anh ta tất cả của cậu đều đẹp, khi cậu giận hờn anh ta cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc. Khi được cậu bắt nạt, bắt phải rửa bát anh ta cũng làm một cách vui vẻ vì được giúp người anh ta yêu – đó chẳng phải hạnh phúc thi flaf gì;?

-Nhưng anh ta nói anh ta không hạnh phúc.

– Vậy là vì lời anh ta nói mà cậu nghi ngờ bản thân cậu ư?

Cứ nói về chuyện nhà chồng Minh lên tới đỉnh điểm, Minh dứt khoát:

-Ôi thôi, nói chuyện của cậu đi chàng kiến trúc sư si tình và tài năng của tớ.

Tôi cười hiền, tự nhiên nói chuyện mình lòng lại trầm tư.

Minh thấy tôi trầm tư bảo:

-Thế cậu quyết định sao, định lấy vợ không? Sang đó sẽ hẹn hò chứ? Hay đợi nàng cả đời?

– Ừ tớ vẫn có hẹn với nàng, cũng hẹn rồi, tớ bảo sau khi ở Bỉ về sẽ gặp nàng được không và nàng đồng ý, nàng bảo đợi tới khi đó.

Minh ngạc nhiên:

-Cậu quay lại Bỉ à? Tớ tưởng Hà Lan chứ, nghe nói cậu có một cơ hội khá tốt ở Hà Lan mà? Sao không đi?

-Sao cậu biết?

-À một người bạn nói với tớ, cậu đã hứa sẽ sang Nash để làm cho công ty họ ở Hà Lan rồi – đó là một vị trí lương cao và nó tốt cho sự nghiệp của cậu. Tớ cứ đinh ninh cậu sẽ đi.

-Ừ, bạn đầu tớ cũng định sang đó. Nhưng rồi, tớ vẫn muốn theo ngành nhỏ mà tớ muốn theo đuổi, không muốn theo các lý thuyết cũ nữa, quan trọng là tớ sẽ hoàn thành khoá Master dở mà tớ theo đuổi dở ở Bỉ từ hồi trước.

-Vậy là cậu vẫn muốn phát triển bạn thân để gặp Nàng, như lần trước cậu nói với tớ?

-Ừ, điều đó thôi thúc tớ phải học. Vì nàng là một giáo sư nên tớ không thể chỉ là một anh chàng sinh viên mới tốt nghiệp được.

– hihi, đúng là si tình – Minh cười lớn và đưa chén trà nhỏ được chắt từ ấm ra, vừa uống vừa hít hà như là thấy ngọt ngào – Nhưng cậu phải chắc chắn là lần hẹn này cậu không bị bỏ bom hoặc là bị tát như lần náo đó cậu kể nha, tớ thấy chuyện đó bất công cho bạn tớ lắm.

-Sao lại bất công?

-Vì cậu yêu thương người ta như vậy mà người ta lại làm như vậy, xa cách, không nói chuyện, từ chối tình yêu của cậu thì không phải bất công sao? …um – Minh ngập ngừng – nhưng có thể tại chị ta khôgn là tớ, chị ta không hiểu cậu đã làm gì, cậu làm vì ai và cả những cảm xúc kì cục của cậu nên chị ta càng khôgn thể dáp lại tình cảm của cậu.

– Ah, nếu vì chuyện đó tớ không thấy thế, với tớ có một cuộc hẹn khi chưa là người yêu của nàng điều ấy là một vinh dự và hạnh phúc rồi. Còn trong và sau cuộc hẹn thì cứ để mọi thứ tự nhiên thôi – tôi chợt nhớ về những ngày được cùng nàng xem phim, được ngồi cạnh nàng trên xe, chợt nhớ các chi tiết về cái nắm tay, về nụ hôn. Nhưng tôi không kể với Minh.

– Thanh xuân và thời gian của cậu cũng đáng quý mà, phải nói thật, tớ thấy cậu như vậy như là đã đánh mất chính mình ấy.

Tôi ngồi im nhìn ra biển, phải rồi, có lẽ, thanh xuân đáng giá của tôi vì tình yêu với nàng mà hơn 10 năm vẫn làm việc vẫn lang thang như một cậu bé và Thanh xuân của tôi vì thế không trở lại. 2 chúng tôi ngồi lặng im nhìn ra hồ Tây chợt lòng nhớ nhung khôn ta vè ngày còn là học sinh cùng nhau.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here