B

Đã 8 năm trôi qua, ngày này 8 năm trước đây là ngày bà ngoại tôi ra đi. Vì căn bệnh thận bà mất trẻ, nhưng bà đã kịp ở bên chúng tôi – những đứa cháu của bà suốt những năm tháng ấu thơ. Tôi không thể nào quên được những kí ức về bà một người hiền hậu và dịu dàng nhất. Bà cũng là cô giáo của tôi vào những năm thơ bé.

Lâu lắm rồi, cháu cũng lại làm thơ.
Cháu lớn rồi hơn hai mươi năm cộng nửa
Và giờ cháu có thêm bà ngoại giống xưa
Cũng kính yêu, cũng nhường con, nhường cháu
Chợt nhớ bà, chợt nhớ cả vầng trăng
Có những điều cháu không thể không nhắc
Mỗi lời bà dặn, mỗi kí ức bỏ quên
Thi cử học hành của tháng năm tuổi trẻ
Mỗi sáng tới trường đều nhớ bà là cô giáo
Dạy cháu chữ, mang chân trời, mang theo cả vì sao
Có những điều chỉ đơn sơ nhỏ bé
Nhưng với cuộc đời cháu thật lớn lao.
Giờ đi học, đi làm, cháu có thầy, có bạn
Vẫn nhớ lời bà dạy phải thật ngoan
Người lớn hơn ta kính trên nhường dưới, 
Học hỏi thật nhiều, lưng đứng thẳng cười tươi.
Nhưng bà ơi cháu vẫn còn thiếu sót,
Có lẽ phần vì vắng tiếng bà, bà ơi…

Bà ngoại kính yêu – hãy trân trọng khi còn có cơ hội……

Văn Tư

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here