Kem, nụ hoa xinh nhỏ bé
Vốn luôn cười, hạnh phúc tựa bình minh
Mẹ, người từ ngày sinh con đã biết
Trưởng thành đâu đơn giản trở thành người có địa vị công danh…
Phải bước đi khi con còn bé dại
Tìm cho mình một lối mở mỏng manh
Vẫn thương lắm, vẫn yêu và vẫn nhớ
Nhưng chẳng thể nào chạm mặt – một giấc mơ
Con biết rằng, lựa chọn của mẹ
Khiến mẹ đau trăm ngàn lần không ít
Mẹ sợ rằng, con sẽ giận mẹ nhiều năm
Mẹ chọn cười nhưng trong lòng đau lắm
Nếu không làm được gì? Mẹ sẽ sống làm sao?
Vì đó là ước mơ cả một thời của mẹ,
Được là người đi khắp thế gian,
Học muôn thứ làm điều gì có ích
Cho chính mình và cho những người thân yêu của mẹ.
Dẫu không thể biện hộ được một điều,
Giống như con ngựa hoang bao năm đòi phiêu dạt.
Khổ cho con, 2 năm dài ngóng mẹ….
Con vẫn biết, những ngày con cùng mẹ
Mẹ bên con bao bọc và chở che,
Là khi nghe tiếng khóc câu cười
Ôi ngày ấy tim mẹ như nở hoa rực rỡ.
Làm cho mình trưởng thành không hề khó,
Chỉ một người đã làm mẹ thì sẽ khó lắm thôi,
Nên mẹ phải đi thật xa để giảm lại cái tôi
Để làm mình trở nên yên bình hơn bản ngã,
Con có biết mẹ cần người chia sẻ?
Ba con hiền, đủ tốt để ở bên
Nhưng mà rồi mọi thứ rối tung lên,
Mẹ cũng đi để học trưởng thành theo đúng nghĩa
Không phải chỉ học làm tiến sĩ đâu con
Mẹ sẽ học để thành người cùng ba nâng cánh cho con.
Mẹ ở Hàn học được nhiều hơn thế,
Những điều mà mẹ chẳng bao giờ nghĩ sẽ trải qua
Cuộc sống học thuật nhưng cũng cần vấp ngã,
Trải qua những căng thẳng và những lần phải thứ tha.
Nghiên cứu, học hành rồi muôn vàn thứ nữa,
Là những nỗi nhớ, những niềm lo về lời hứa.
Con biết rằng mẹ cảm ơn con, cảm ơn cả cuộc đời
Đã cho mẹ được giữ sự thẳng thắn, thật thà
Về những gì mẹ cần làm để không sống nửa vời.
Để giữ cho mình một trái tim còn nóng,
Giữ cho tấm lòng đừng để nó sớm phôi pha.
Yêu con nhiều như chính ruột gan mẹ.
Hàn Quốc, Trung thu 2020