Ngồi ở góc quán cafe quen thuộc, tôi bắt đầu tìm những thông tin về em. Có lẽ cho tới lúc này, tôi còn quá nhiều cảm xúc về em. Những cảm xúc tôi không thể nói cho ai, nói như thế nào, tôi không biết tôi phải nói ra sao.

Tôi cố gắng để có thể làm hình ảnh của mình ngập tràn lên và để em nhìn thấy tôi hiển hiện. Nhưng tôi cảm thấy cô đơn thế, em sẽ chẳng để ý đến tôi đâu. Vì em còn đang bận những việc khác: Em bận bên người tình của em, em bận với những công việc thường ngày em vẫn làm. Em bận với những suy tư của riêng em và em bận vì em sắp kết hôn lần nữa rồi (đó là điều mà tôi đoán, tôi nghĩ rằng em đang cần một sự bình ổn nhất định từ cuộc sống chăng?)….

Tôi bắt đầu thấy thương cho bản thân mình, hơn một tháng vừa qua, tôi nhớ thương em của ngày xưa, tôi nhớ em của hiện tại. Tôi đau khổ, tôi dằn vặt, tôi có những suy nghĩ tội lỗi. Tôi không còn là chính tôi trong cái thân thể này nữa. Tôi đã cố gắng để kiềm chế lại những cảm xúc của mình. Nhưng tôi bắt đầu thấy hình ảnh của em hiển hiện trong đầu, trong trái tim, bất cứ nơi đâu mà tôi qua. Dù tôi đã cố gắng lấp đầy bản thân bằng những vùng đất mới.

Tôi một câu trai 23 còn chưa tốt nghiệp đại học, sao dám mơ tới em cô gái đã 35 tuổi, đã trở thành người có tất cả: sự nghiệp, cuộc sống của em làm tôi nhớ tôi thương, tôi yêu. Tôi nói với em rằng, tôi có thể làm việc, tôi sẽ làm mọi điều mà thích….Nhưng ….quay lại nhìn mình, tôi chẳng có gì cả, 2 đôi bàn tay trắng, một số hiểu biết hữu hạn về các vấn đề của cuộc sống, một trái tim còn non nớt sự đời….

Tôi thương em, thương cả mình. Nhưng cái tình thương của tôi nó như một sự đau đáu không thể trải ra nổi, tôi thương và liệu em có thương tôi? Em có bao giờ nghĩ về tôi như tôi đang nghĩ? Có không thứ tình yêu mà tôi mộng tưởng? Không đòi hỏi không kiểm soát, không phải mong chờ, có không một tình yêu vô điều kiện giữa 2 người xa lạ với nhau? Có không em?

Có lẽ đường đi của tôi còn dài, dài như cái hành trình tôi chọn cho mình, tôi sẽ dõi theo em như cái cách mà tôi vẫn làm. Cho tới ngày tôi có thể quên đi, ánh mắt buồn của em, giọng nói đáng yêu của em, bài hát buồn thương mà em đã hát………….Nhưng tôi lại sợ em quên tôi. Sao tôi có thể ích kỷ như thế, tôi muốn em nhớ tôi.

Ta sợ rằng em sẽ quên ta.

Anh – 14/8

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here