Ban quản lý dự án lần này – một dự án cực kì lớn cần một người có kinh nghiệm về kiến trúc thiết kế một bản thiết kế để trình chiếu giới thiệu về thiết kế mới, tất cả các nhân sự trong trong dự án đều đã nhận việc và tôi nhận được một đề nghị của bác quản lý người Bồ Đào Nha. Bác nói rằng tôi có thể học thêm một công nghệ mới để chuẩn bị cho việc tham gia vào dự án mới không.
Hôm ấy tôi đã nghĩ là mình được trao một cơ hội và trên đường về nhà tôi cứ tưởng tượng mãi về tương lai xa xôi. Về một ngày, tôi sẽ lại được gọi là Kiến trúc sư, và tôi cứ cười thầm và nghĩ về nàng của tôi. Một cảm giác hồi hộp bồi hồi đến khó tả. Bởi vì trong chuyên ngành của tôi, chỉ cần tôi có một số thiết kế cơ bản, có được những kinh nghiệm cơ bản, và một vài sản phẩm đã được thẩm đinh, tôi sẽ có cơ hội đi khắp các nơi để giao lưu về chuyên môn – đó là một trong những lí do vào năm thứ 3 đại học tôi đã được tham dự hội nghị với thầy tôi ở Paris để gặp được nàng.
Hôm ấy tôi đã rất hồi hộp, tôi cứ nghĩ về những ngày tương lai sẽ được gặp nàng ở đâu đó trong một hội nghị hay là một buổi triển lãm kiến trúc. Nàng thì rõ ràng rồi sẽ là người cố vấn, còn tôi dù chỉ là một thành viên dự án hay tham gia gì đó, nghĩ tới thôi tôi cũng đã thấy vui rồi. Hôm đó về nhà tôi tìm lại một tập sách thời sinh viên tôi vẫn giữ, tôi tìm được một số sách bảo từ trường đại học nổi tiếng mà một người anh đang làm ở tập đoàn nổi tiếng về kiến trúc gửi cho. Sao mà tôi lại muốn học, lại muốn nghiên cứu về những kiến thức này đến thế. Tôi như nắm cả một bí kíp trong vòng tay nhờ những cuốn sách này, tôi đột nhiên thấy thầm cảm ơn, những người đã viết những cuốn sách, từng trang từng trang những kiến thức bỏng rẫy và với tôi nó mới tinh. Tôi biết ơn vô bờ bến.
Tối hôm đó, tôi đã trằn trọc không ngủ được, tôi thức đến 2h sáng và tôi đọc hết một cuốn sách dài chia sẻ chuyện nghề của một người thầy ở trường của anh bạn tôi chia sẻ, đọc một vài phần về lý thuyết kiến trúc mà tôi cần học. Buổi sáng hôm sau thì tôi đến cơ quan với bộ quần áo bảo vệ, tôi vẫn đến sớm và mắt tôi cảm thấy mình vui tươi rạng rỡ hơn hẳn, dù rằng thiếu ngủ mà tôi thấy mình tràn sức sống, chẳng giống như những ngày tôi bất động nghe một bản nhạc buồn và nhớ nàng với một cảm giác mà gần 10 năm rồi tôi chưa bao giờ trải qua, và bình minh, bình minh ở đất Bỉ này dù trong một ngày đông lại tươi sáng lạ lùng. Tôi dường như yêu đời trở lại!