Tôi nhớ về một ngày hè rất xa xôi..

….

– Đề nghị anh ra ngoài cho tôi làm việc.

Nàng nói với tôi như thế, rất nặng lời. Tôi đặt bó hoa lên bàn sofa phòng làm việc của nàng, tôi bảo:

-Chúc mừng sinh nhật H. Tôi có bó hoa này.

Nàng chối từ:

-Tôi không nhận hoa từ người lạ.

Tôi đứng thẳng lưng, cúi mặt bước đi ra ngoài. Tôi đi thẳng ra lấy xe ra về.

Tôi không hiểu vì gì ngày hôm đó nàng tức giận với tôi như vậy, đó là cảm giác mà cứ đay nghiến tôi đi lại mãi và tôi không dừng nghĩ về điều đó dù công việc của tôi có nhiều thứ phải hoàn thành, cả bản thiết kế ngôi nhà cho người em họ đã nhờ tôi nữa, người ta giục tôi tối lấy rồi, mà tôi vẫn không dừng được việc nghĩ về lúc nàng đuổi tôi ra khỏi phòng nàng. Tôi vừa lái xe vừa suy nghĩ, tôi lấy trong túi ra điện thoại rồi đọc kĩ lại điện thoại, tôi không biết tôi đã viết gì, đăng gì trên mạng xã hội mà khiến nàng tức giận đến thế, không lẽ nàng không biết tôi yêu nàng nhường nào sao.

Tôi cố gọi một cuộc điện thoại để xin lỗi nàng và mong nàng nhận hoa, nàng nghe máy, tôi giải thích:

-Hương ơi, anh yêu em. Thực sự anh rất yêu, anh nhớ lắm, anh không chịu được, Anh chỉ muốn nghe em nói thôi, chỉ muốn được nhìn thấy em mỗi ngày mỗi giờ đều muốn. Anh đã bỏ ra hơn 1000$ mua vé máy bay khứ hồi chỉ để về thăm em trong 2 ngày, tại sao em lại đối với anh như thế, sao không thể dịu dàng với anh một chút chứ?

Nàng im lặng, lắng nghe, nàng không nói gì cả.

Rồi một lúc nàng nói:

– Phan ạ, anh lớn rồi, tôi không muốn nói nhiều chuyện này. Việc Phan và tôi là không thể.

Tôi định giải thích nhưng trái tim tôi cứ mềm ra, tôi bảo với nói:

-Vậy thì thôi vậy. Vậy cho anh đến cơ quan em được không?

Nàng như có vẻ không hài lòng:

-Thôi thôi, tôi cảm thấy rất phiền. Anh đứng có đến cơ quan tôi nữa, tôi cảm thấy không vui.

Tôi chẳng biết nói gì chỉ  cố gắng gặng hỏi:

-Còn còn bó hoa, tôi có thể gửi lại cơ quan H không?

Nàng bảo:

-Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi đầy hoa ở nhà rồi, không cần thêm nữa.

Tôi lẳng lặng nghe tiếng nàng tắt máy. Lòng tôi đau đớn, tôi đau khi thấy nàng chẳng nhưng không cho tôi cơ hội mà còn nói với tôi điều nàng biết tôi sẽ làm, nàng bảo rằng nàng khôgn vui khi thấy tôi và nàng thấy phiền vậy thì tôi còn lí do gì mà quay lại gặp nàng nữa. Nàng đã chặn đứng lí do để tôi được gặp nàng rồi, chẳng cho tôi lấy một cơ hội để gặp nàng nữa. Có lúc tôi thấy mình nên chết quách đi, biến đi đâu đó thật xa có lẽ nàng sẽ vui sẽ không phiền nàng, tôi đã nghĩ như thế đấy xuất những ngày hè sau buổi gặp nàng hôm đó.

 

 

 

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here