Kỳ thực, trên đời này vốn có rất nhiều việc là không thể làm trước được, đến thời khắc thì nó sẽ đến, cũng không thể né tránh. Bạn chỉ có thể học cách đón nhận chúng với thái độ bình thản, tích cực mà thôi.

Tâm thiện thì gương mặt dịu hiền, tâm từ thì dáng vẻ nhu hòa. Nước càng nhạt thì càng trong suốt; người càng lãnh đạm thì lại càng vui vẻ, an nhiên.

Cuộc sống mệt mỏi, nhiều lúc không khỏi khiến chúng ta thở dài cảm thán. Đời người không như ý, nhiều khi không khỏi khiến ta cảm thấy buồn bực như có gì đó đè nặng trong tâm.

Bởi vì thản nhiên, vậy nên trong lòng luôn cảm thấy vui vẻ, cuộc sống cũng theo đó mà trở nên thú vị hơn.

Bình thản, ấy là một loại lạc quan sau thất bại!

Bình thản, ấy là một sự điều chỉnh của bản thân những lúc chúng ta rơi vào tuyệt vọng chán nản.

Bình thản, kỳ thực nó là một phần tự tin khi đứng trước thất bại, là một tâm thái ung dung khoáng đạt.

Bởi xem nhẹ, nên mới không thấy khổ. Ngọt ngào quá mức sẽ trở thành đắng, đắng đến chỗ nồng sẽ khiến lòng kiệt quệ.

Một trái tim bình thản vô vi, có thể xem nhẹ được và mất, dẫu không vui nhiều thì cũng không buồn nhiều. Năm tháng hờ hững, con tim nhạt nhòa, con người cũng lẳng lặng bước đi, khi đã trang nhã ngồi xuống, buông bỏ dục vọng, lòng cũng an tâm bình hoà. Hương vị của đời người là như vậy, nhạt lâu sẽ tỏa mùi ngát hương.

Rơi vào tình huống nào, đều không nên chê trách thói đời, không buông bỏ ranh giới cuối cùng, cũng không cần đố kỵ oán hận người khác. Không tham, dục niệm sẽ ít; không sân, lòng ta bình thản; không cầu, tâm thường biết đủ.

Im lặng có thể khiến con tim hỗn loạn bỗng trở nên bình thản. Không cần phải cho người khác biết rằng bạn khờ dại thế nào, ngây thơ thế nào, thiện lương ra sao, hạnh phúc thế nào, bất hạnh bao nhiêu, đau khổ nhường nào. Hãy học cách dùng sự im lặng để làm chủ cảm xúc của bản thân.

Giữa những nốt thăng trầm lên xuống của cuộc đời, hãy học cách im lặng. Chỉ có im lặng, mới là biểu hiện của khôn ngoan lanh lợi, là nhìn xa trông rộng, là nội hàm bên trong. Im lặng, chính là sự thanh cao cuối cùng, cũng là sự tự do cuối cùng.

Hạnh phúc của đời người, một nửa nên tranh, một nửa nên thuận

Nếu không có chỗ nào để thoả mãn, chi bằng ta hãy cười ngây ngô.

Nếu không có chỗ nào để so tài cao thấp, chi bằng ta hãy tự tại mừng vui.

Nếu mọi chuyện đều không như ý, chi bằng ta hãy thản nhiên mà đón nhận.

Bình thản, khiến con người ta giản đơn; giản đơn, khiến người ta vui vẻ.

Tâm thiện, tự nhiên xinh đẹp; tâm thẳng, tự nhiên chân thành;

Tâm từ, tự nhiên nhu hòa; tâm tịnh, tự nhiên trang nghiêm.

Dù bạn chán chường hay cao hứng, yêu hay ghét thì mỗi sáng Mặt Trời vẫn phải mọc lên, đêm xuống trăng sao vẫn phải ló rạng. Ngày qua, tháng hết, năm đi, bốn mùa luân phiên vận chuyển, trăm năm cuộc đời kết thúc rồi lại tiến vào lục đạo luân hồi…

Đã không thể thay đổi được những điều vĩnh hằng của Tạo hóa ấy, sao không đón nhận nó bằng tâm thái thanh thản, tích cực hơn? Sầu muộn trên đời vốn là thứ không hề cố định. Sau mỗi cơn sầu chính là ấp ủ ngày vui đang tới, phía cuối đường hầm tối luôn ló rạng ánh sáng niềm tin…

Sưu tầm

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here