Duyên như thế, phận cũng đã an bài.

Như linh hồn dõi một sớm mai sương.

Lạnh hơn cả hồn thơ Hàn Mặc Tử,

Buồn hơn cả đám liễu rủ tình thương.

Có một người, là em, là em đấy.

Khóc một mình, nhung nhớ cả trời mây.

Anh ở đâu, sao hoài cười vô ý?

Để em lòng dạn dĩ nỗi nhớ mong.

Như câu thơ em nhớ hình nhớ ảnh.

Em nhớ đêm, nhớ ngày cảnh thu sáng trời xa.

Đôi khi là cả bầu trời u uất ấy,

Thấm trong từng con chữ của trời thơ.

Em muốn viết, một bài thơ em muốn gửi.

Mà không địa chỉ nào em biết gửi làm sao?

Em muốn tìm một đôi mắt xanh xao.

Cũng nhớ em cùng chờ em mong mỏi!

Em muốn tìm một người luôn thăm hỏi,

Khi em xa có vui quá câu cười?

Không có người nào em biết gửi làm sao?

Gửi trút tình nhớ mong, chút lao xao….

Không thấy được, không bao giờ thấy được.

Cuối cùng thì chỉ một ước mơ!

-Tư Phong- 9/11/2022, Korea

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here