Có những ngày nằm bệnh Thấy đời là viễn vôngTrên ga tàu đi đếnNgười tan vào mênh mông
Có những khi một bóng Đồng hành với cơn đauMới hiểu ra đời sốngNgười ta cần có nhau
Có những… và có những…Xem ra...
I
Sự em có mặt cần thiết như những sớm mai (nếu đời người không có những sớm mai) anh trở dậy đọc thơ Nguyễn Du những câu lục bát buồn rưng rưng cuối đường của một ngày chợt anh muốn viết tặng em không thể được em làm con tin ở một thế giới mà lòng sầu héo là trọng tội anh cố...
Đôi ta dừng. Em đi vào lối cỏAnh nhìn theo dáng nhỏ bước xa dầnAnh thuộc tay em, anh thuộc bàn chânEm như từ trong anh bước ra đường cái...
Anh thuộc mắt em, anh thuộc tóc emAnh như vỏ mà em là ruột quảÔi một trái luôn chia làm hai nửaMỗi lúc em...
Chưa gặp sao đành thương nhớ nhau?
Đôi phen số mệnh cũng cơ cầu
Người đi mang nửa hồn đơn lẻ
Tôi về hoài vọng một đôi câu
Khói thuốc chiều sông hỡi dáng người!
Phương nào đôi mắt ngó xa xôi
Ngày nhộn nhịp về trên khu phốCó cô em tung tăng, đôi môi cười hoa thắmVà mặt trời của miền nhiệt đớiTrên vai em buông chân cho anh mơ mộng (yêu đời).
Anh muốn được cùng em, về vùng biển vắngMình sẽ sống những ngày hè ươm nắngDưới bóng dừa lả lơi, sẽ nói...
Ta như kẻ mộng mơ, chìm vào đôi mắt ấy
Một sáng mai thức dậy, tình đã đầy trong tim.
Làm sao quên được mắt ai buồn,
Một mình ta tự khóc cho ta....
Mắt muốn nói điều gì,...
Những buổi đêm cô đơn, buồn và trống rỗng, đèn đóm xung quanh tắt tối om, thứ ánh sáng duy nhất còn hiện hữu là màu trắng yếu ớt hắt ra từ màn hình vi tính, nhớ người ta đến khắc khoải, đến quặn đau cả cõi lòng, mà chẳng biết làm gì cho nguôi ngoai được...
Từ lúc em bỏ đi, tôi lập cho mình một vài thói quen mới vì hồi em còn ở đây, tôi thường mong em về mỗi tối. Tôi quả là người sợ nỗi cô đơn. Lúc em rời đi lòng tôi hưu quạnh đến khó tả.
Tôi không biết phải nói sao cho...
Mưa dữ dội trên đường phố trên mái nhà…
Trong tiệm cà phê, bài hát về một người đàn bà cầm trái táoNgười đàn bà mặc áo xanh đi dưới biển lá cây vàngNhững người ngồi sau cửa kính nói gì ta chẳng biếtChỉ thấy họ cười và bình hoa đổ máu run runNhững...
Thu vàng khắc bóng dấu chân ai
Phố nhỏ long lanh nắng trải dài
Lưu luyến bên đường phong trút lá
Thương thầm tiếc nuối bởi thu phai.
Lê Minh Khôi - 03/11/2020